“Ngươi nghĩ ta là ai hả? Bảo mẫu chắc?”.
“Khi ngươi bỏ lại con rắn ngu ngốc này cho ta, ngươi có biết là cả tháng trời nó cứ khóc nức nở vì nhớ ngươi hay không? Ngươi có biết là mỗi ngày nó đều chạy ra gốc cây ngươi đã từng ngồi để chờ ngươi trở về hay không? Ngươi có biết là vì quá nhớ ngươi mà nó đã làm một hình nhân rồi khắc tên ngươi lên không? Hình nhân kia hiện vẫn đang còn trong áo nó đấy! Ngươi có biết là dù có tức giận thế nào, có trách móc ra sao thì nó cũng chưa bao giờ lấy giày đập lên như cái cách nó làm với hình nhân khắc tên ta không? Hai mươi lăm năm qua, chưa một ngày con rắn ngu ngốc này nguôi thương nhớ ngươi, điều đó Vương Chi ngươi có biết hay không hả?!”.
“Vương Chi ngươi nếu còn là con người thì hãy mau lập tức thú nhận và xin lỗi con rắn ngu ngốc này cho ta!!”.
Lần lượt nhìn Lăng Mị rồi đến Tiểu Đinh Đang, sau một hồi trầm mặc, Vương Chi lên tiếng:
“Xin lỗi”.
Vừa nghe được hai chữ này, gương mặt nhòa lệ của Tiểu Đinh Đang liền tươi tắn lên hẳn.
Chỉ có điều… rất nhanh nó đã bị những lời tiếp theo của Vương Chi dập tắt.
“… nhưng ta thật không phải Vương Chi”.
…
Nước mắt vẫn chảy dài trên má Tiểu Đinh Đang… dù cô bé không còn thốt ra bất kỳ âm điệu nào nữa.
“Tốt… tốt…”.
Cằm nhè nhẹ lên xuống, Lăng Mị nghiến răng gằn từng tiếng một: “Tiểu tử ngươi giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554757/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.