…
…
Rất nhiều người đang đợi Vương Chi, nhưng hắn thì cứ mãi đứng bất động… và im lặng.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài, bên trong thì lại hoàn toàn khác hẳn. Hàng ngàn… hàng vạn… vô số giọng nói đang vang lên trong tâm trí hắn…
…
“Ngươi đang định làm gì? Muốn tự đưa mình vào chỗ chết ư?”. – Một nữ nhân cười khinh hỏi.
Tiếp đấy, lại thêm một giọng nói khác cất lên, và lần này là tiếng nam nhân:
“Trên đời thiếu gì nữ nhân, cần gì phải vì một kẻ vô tình vô nghĩa mà làm ra chuyện ngu ngốc…”.
“... Muốn đánh một trận sống chết sao? Ha ha ha! Vậy thì cứ đi chết đi…”. – Là giọng một đứa trẻ.
Kế đó, trăm ngàn âm điệu to nhỏ với đủ loại cảm xúc đan xen hỗn tạp dồn dập ập tới…
“Nữ nhân có đáng là gì, sức mạnh mới là trên hết”.
“Dẹp bỏ thứ tình cảm ngu muội của ngươi đi!”.
…
“Ài… thật là đáng thương, thật là đáng thương…”.
“… Ngươi sinh ra để đứng trên tất cả. Rồi sẽ có ngày thiên địa cũng phải cúi đầu trước ngươi…”.
“Muốn báo thù thì hãy giữ mạng trước đi…”.
“Đánh đi chứ. Mau cho ta xem đi nào. Màn kịch này hẳn phải đặc sắc lắm a… Ha ha ha! Ha ha ha ha…”.
…
“Im đi”.
Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, trong đầu, Vương Chi lên tiếng:
“Im hết đi… Im hết đi…”.
“Sao vậy? Ngươi đang nói thứ ngu ngốc gì đây?”.
“Ngươi quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554756/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.