Tại Anh Tiên Đài này, mọi người cũng không phải ngồi cùng một chỗ với nhau. Mỗi đại tông môn đều có vị trí riêng của mình, giống như chỗ của Tứ Thiên Điện hiện giờ vậy, không phải thềm cao hay phòng ốc gì cả, toàn bộ đều là những phiến đá lơ lửng giữa trời.
Gần với chỗ của Tứ Thiên Điện nhất là Vạn Kiếm Môn – môn phái chủ trì đại hội lần này.
Trên ghế chủ tọa, Cao Tất Hàn đứng dậy, hướng về ba đại nhân vật của Tứ Thiên Điện nở nụ cười thiện chí:
“Hai vị tiền bối, Cố tiên tử, không biết mấy ngày qua ba vị có nghỉ ngơi tốt không?”.
“Chúng ta đến đây không phải để nghỉ ngơi”.
Lên tiếng là lão nhân gầy. Thoáng liếc qua Anh Tiên Đài một vòng, hắn bỗng hỏi:
“Cao Tất Hàn, người của tám đại tông môn đã đến đủ cả rồi chứ?”.
“Hồi tiền bối, tất cả đều đã có mặt đông đủ”.
“Ừm”.
Nhẹ gật đầu, lão nhân gầy đem thần thức thả ra.
Tầm chục giây sau…
Lão nhân gầy thu lại thần thức, nhưng chưa vội nói gì mà quay sang nhìn lão nhân béo bên cạnh.
Sau một hồi trao đổi, lúc này lão nhân gầy mới nhận xét:
“Thế hệ trẻ thời này của các ngươi rất khá”.
Vừa nghe lão nhân gầy nói vậy, nét mặt Cao Tất Hàn lập tức giãn ra, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Phải biết là trước đây, suốt cả chín lần Tứ Thiên Điện đến, chưa một lần nào họ mở miệng khen ngợi hết. Tuy chỉ là một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554713/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.