Tĩnh mịch và trầm lặng. Cây và gió. Đất và trời… Chẳng có nơi nào của Vạn Kiếm Môn lại tẻ nhạt như ở đây – hậu sơn này. Nhưng… chỉ gần đây thôi. Bình thường thì nó không thế này đâu. Còn nhớ mới vài ngày trước hậu sơn này vẫn còn rôm rả tiếng cười nói của các đệ tử, của những bằng hữu, của những cặp tình nhân… Mọi thứ thay đổi kể từ khi những môn phái thuộc tám đại tông môn khác tới đây.
Nhưng cũng nhờ vậy mà hôm nay, trong cái đêm lạnh lẽo này, Vương Chi lại được thả hồn theo mây, gửi tâm tư theo gió, bằng điệu nhạc buồn, bằng lời ca sầu muộn…
Hắn lại đàn, hắn lại hát, dù những tiếng ca đêm nay rất khẽ. Có lẽ vì hắn chẳng muốn ai nghe, chẳng muốn ai biết…
Đương nhiên nếu có thì nó cũng chỉ là mong muốn của riêng hắn, đối với người khác thì không có ý nghĩa gì cả. Chẳng ai có nghĩa vụ phải nghe theo mong muốn của hắn. Đơn giản là bởi họ cũng có những mong muốn của riêng mình. Ví như Tâm Lan hiện giờ vậy, nàng đang có một mong muốn, đó là xoa dịu tâm tình, và trùng hợp thay, lời ca tiếng nhạc của Vương Chi lại khiến cõi lòng nàng được bình lặng.
Sự hiện diện của Tâm Lan, Vương Chi hẳn là biết được, bởi vì bản thân nàng vốn không hề che giấu khí tức. Nếu là bình thường, tại một lúc khác, có lẽ Vương Chi sẽ ngưng đàn, dừng hát. Nơi này là địa phận của Vạn Kiếm Môn, giết người chắc chắn là không thể, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554710/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.