"Hiện giờ ta đã có địa đồ, những cấm chế ở đây đã không còn nguy hiểm với ta nữa".
"Thế nhưng ngươi còn đang bị thương. Tuyết Nghi, hãy đi cùng chúng ta đi".
Nhẹ lắc đầu, Vương Tuyết Nghi từ chối: "Đa tạ ý tốt của trưởng lão, chỉ là... ta vẫn muốn đi một mình".
Thấy nàng kiên quyết như vậy, Lăng Tố cũng đành chiều theo:
"Thôi được, nếu ý ngươi đã thế thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Nhớ cẩn thận".
"Trưởng lão cũng vậy".
Nói đoạn, Vương Tuyết Nghi xoay người rời đi, có điều còn chưa quá hai bước chân thì nàng đã phải dừng lại.
Đau. Nơi hạ thân nàng...
Thế là ngay lập tức, nàng ném cho Vương Chi một ánh mắt căm hận, kế đấy thì cắn răng bước tiếp.
...
Đợi cho thân ảnh Vương Tuyết Nghi hoàn toàn khuất hẳn, lúc này Lăng Tố mới chuyển ánh mắt lên người Vương Chi vốn đang cúi đầu im lặng.
"Ngẩng mặt lên nhìn ta".
"Ta bảo ngươi ngẩng mặt lên nhìn ta". - Lăng Tố lặp lại yêu cầu.
Trông bộ dạng né né tránh tránh của Vương Chi, bất giác, Lăng Tố bỗng có chút tức giận:
"Nhìn thẳng ta".
"Vương Chi, hãy nghe kỹ đây. Hãy quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay. Nếu như ngươi để cho người thứ tư biết chuyện, không cần đến Vương Tuyết Nghi, tự tay ta sẽ giết chết ngươi".
Nghe xong, Vương Chi trầm mặc một lúc mới lên tiếng
"Tại sao người lại cứu ta?".
Tỏ ra lãnh đạm, Lăng Tố đáp một cách khó hiểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554594/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.