Không cố ý?
Vương Tuyết Nghi sao lại chẳng biết điều này. Thế nhưng sự trong sạch đã mất đi của nàng lẽ nào cứ như vậy mà cho qua? Một câu không cố ý thì có thể rũ bỏ tất cả ư?
"Trưởng lão". - Thần sắc lạnh lùng, Vương Tuyết Nghi nhất quyết - "Ta không thể cao thượng như người. Ta nhất định phải giết chết hắn".
Vừa dứt câu, thân ảnh Vương Tuyết Nghi tức thì di chuyển vòng ra sau Vương Chi, lại lần nữa tung chưởng.
"Ba!".
Và cũng lại lần nữa, nàng bị Lăng Tố ngăn cản.
"Trưởng lão, người nhất quyết muốn bảo vệ hắn - kẻ đã làm ô nhục người?".
Chứng kiến thái độ lặng thinh của Lăng Tố, Vương Tuyết Nghi không khỏi căm tức.
Tại sao chứ?
Nam nhân kia rõ ràng đã chà đạp nàng, đã phá nát thanh danh của nàng, vì cớ gì mà nàng lại còn muốn bảo vệ hắn?
Yêu thích ư?
Giữa một trưởng lão cao cao tại thượng và một tên đệ tử tầm thường?
Vương Tuyết Nghi thấy sao mà khó tin.
Qua một đỗi trầm mặc, Vương Tuyết Nghi cuối cùng cũng giằng nỗi oán hận lại. Nàng biết, hôm nay nàng sẽ không thể nào giết được gã nam nhân kia.
"Mối hận hôm nay, Vương Tuyết Nghi ta thề sẽ bồi lại gấp mười lần".
Thầm phát thệ, Vương Tuyết Nghi hít sâu một hơi, thoáng liếc xung quanh rồi hướng Vương Chi bảo:
"Nếu ngươi dám đem chuyện hôm nay nói ra, dù chỉ một chữ, ta cũng nhất định sẽ bầm thây ngươi ra vạn đoạn".
Cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554593/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.