"Vương sư đệ, con rắn này... " - Trần Biểu giữ khoảng cách, hơi e ngại hỏi.
Vương Chi liếc mắt lên nhìn cái đầu thấp thoáng nho nhỏ của tiểu Tuyết Linh Xà, bất đắc dĩ nói:
"Là một tên ăn hại đuổi không đi, đánh không được, cả ngày chỉ biết hút máu người".
"Sư đệ, mấy lời đệ nói, với ta nó... hơi khó hiểu một chút".
"Khó hiểu sao? Vậy sư huynh cứ coi nó như một tên ăn hại là được. À phải rồi, sư huynh cũng tham gia Đại hội luyện đan hả?".
Nhắc đến Đại Đại hội luyện đan, sắc mặt Trần Biểu bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn nhẹ gật đầu, đáp:
"Mơ ước của ta là trở thành một luyện đan sư".
Trong lòng hắn thầm bổ sung thêm một câu: "Một luyện đan sư vĩ đại".
Thành thật mà nói thì với thân phận thấp kém của Trần Biểu, nếu hắn nói ra lý tưởng của mình khẳng định chẳng những không được tán dương mà còn bị người khác chê cười. Mặc dù không phải là kẻ yếu đuối hay hèn nhát gì, nhưng dù sao hắn cũng chịu cơ cực từ nhỏ, tâm lý khó tránh khỏi có chút tự ti mặc cảm. Thế gian vẫn nói "Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa" đấy thôi.
Lý tưởng của Trần Biểu là cao cả hay hão huyền thì chưa biết, nhưng ít ra nếu đem so với một người mơ hồ về tương lai như Vương Chi thì tốt hơn rất nhiều. Tiếc rằng Vương Chi lại không nghĩ vậy, cũng chẳng phải hắn xem thường hay có ý gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554360/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.