"Không có linh thạch tức là không có tiền, không có tiền tức là kẻ nghèo, kẻ nghèo thì chính là vịt nước, mà vịt nước thì phải sống trong ao tù...".
Trong lúc Vương Chi ngồi lẩm bẩm một mình, trên trời, Lăng Tố hơi nghi hoặc hỏi Lăng Mị:
"Tỷ, sao hắn lại nói kẻ nghèo chính là vịt nước?".
"Thì vịt nước chính là kẻ nghèo á". - Lăng Mị rất thản nhiên đáp.
Lăng Tố: "...".
Thời gian chầm chậm trôi qua, khi mặt trời đã lên được một đoạn thì Vương Chi cũng đứng dậy, đi làm nghĩa vụ cao cả của mình. Vừa làm hắn vừa ngâm nga bài hát quen thuộc:
"Trời xanh cao cao
Mặt đất xa xa
Chim nhạn bay qua
Cho ta quả thị
Ta nhớ Lăng Mị
Ngày trông đêm ngóng
Năm mươi, Lăng Mị
Năm mươi, Lăng Mị...".
...
"Năm mươi, Lăng Mị". - Lăng Tố vô thức nhắc lại, rồi không tự chủ mà liếc sang tỷ tỷ mình, ánh mắt hơi kỳ lạ.
"Hừm hừm". - Hắng giọng hai tiếng, Lăng Mị buông một câu:
"Không ngờ ngoài ta ra vẫn còn có người tên Lăng Mị".
Nàng chuyển chủ đề: "Tố Tố, cho ta mượn mấy con thiên chỉ hạc đi".
"Tỷ định làm gì vậy?".
"Trò chuyện với hắn".
...
Vương Chi vừa tưới hết hai thùng nước, đang quay lại giếng để xách thêm thì chợt nhìn thấy một con hạc giấy màu trắng bay đến trước mặt mình.
"Gì đây nhỉ?".
Có chút tò mò, hắn đưa tay bắt lấy. Tức thì, một giọng nữ nhân vang lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thien-ky/2554334/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.