Nửa tháng sau,
Sương chiều đã dần buông, giương mắt lên nhìn, ánh hoàng hôn đã dần lặng, buông mình trên đỉnh Ngũ Nguyệt Minh, nhìn bốn phía từng cây cột được chạm trổ tinh xảo, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu, một nơi hào hoa xa xỉ, mái nhà cong, chạm phượng, đôi mắt làm bằng Dạ Minh Châu Bắc Hải đợi đến đêm càng phát ra ánh sáng long lanh, bầu trời dần tắt sáng, xa xa nổ lên từng âm thanh vang rền, sấm sét kéo đến, mây đen quần vũ, báo hiệm điềm xấu, hoàng thành trở nên nguy hiểm.
Bên ngoài sấm chớp rền vang, nhưng ở Ngũ Nguyệt Minh chỉ xem như kiến gãi chân hổ, mưa bắt đầu rơi, không báo trước phủ trắng xóa, lộp độp, tiếng rơi đinh tai nhức óc truyền đến, làm cho người khác muốn không chú ý cũng nhịn phải lắng nghe từng chút một.
Ba tiếng chớp xé toạt bầu trời đen kịt, mưa ban đầu đã nặng hạt nay còn nặng hơn, bầu trời lúc đen lúc sáng, gió mạnh thổi cuốn bay tất cả, rũ xuống trên hành lang dài đen thẫm tối như mực là đèn cung đình bằng ngọc lưu ly nhẫn tâm bị vứt bỏ trên mặt tường, có cái vì trận cuồng phong không trụ được đành rơi vỡ vụn.
Phong Trì chợt mưa to, trên nóc nhà mưa rơi xuống ngói ầm ầm vang dội, qua nửa nén hương thôi mà nước đã đầy tràn ngoài sân, không còn phân rõ tam cấp có mấy bậc, nước từ mái nhà trút xuống đổ ầm ầm bốn phía đem trọn cả Ngũ Nguyệt Minh vây vào giữa.
Một thân váy màu xám tro, vải thô, kiểu dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.