“Tất cả nha hoàn Tây Nam các? Đây là ý gì?”
Nha hoàn đứng đầu không hiểu, liền hỏi tới.
Tịch Hề lòng bàn tay nhẹ nắm, trực giác tiết lộ mọi chuyện không suôn sẽ, nhất định do ban nãy chạy trốn vì bị thương nên đổ nhiều máu, nhất định là bọn họ theo vết máu truy tìm đến tận đây.
“Gia ra lệnh, ngươi là ai mà dám chất vấn”
Tên cầm đầu hung hăng quét mắt quát lớn:
“Toàn bộ dẫn đi”
Tịch Hề chen chúc với đám nha hoàn, sắc mặc tuy có chút tái nhợt, may mắn nhờ đêm tối che bớt, đi ra ngoài viện, mới phát hiện toàn bộ nha hoàn ở Tây Nam các đều bị gom lại một chỗ, các thủ vệ khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Đông Cung,
“Ngày thường thiếu chủ đều không cho chúng ta bước vào? Hôm nay thế nào lại….”
Một nha hoàn đi vào cửa chính Đông Cung vừa đi vừa tò mò thì thầm nói.
“Không phải đã nói rồi sao, có thích khách xông vào, chỉ là không biết bắt chúng ta tới đây làm cái gì. . . . . ”
Tịch Hề đi kế bên đôi mày thanh tú nhanh chóng nhíu chặt lại, một tay đặt trước ngực đi vào trong vườn, đang là đêm tối nhưng trước mắt lại là một mảng sáng ngời, ánh lửa đến mắt nàng cảm thấy như có gai, từng chút một đâm vào da thịt, sáng soi chiếu đến mức thấy từng viên đá cuội nhỏ ven đường đi. Hai bên là hai hàng thủ vệ, mỗi tay cầm một thanh đao, thần sắc nghiêm trọng, đầy sát khí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187885/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.