Editor: MingYu
Nọc độc theo vết thương lan khắp cánh tay, chỗ phần da màu đồng tạo thành một khối to đen nhánh.
Tịch Hề vén màn kiệu lên, nửa người lộ ra ngoài: "Trước mắt, tìm một chỗ nghỉ ngơi, bọn chúng chắc sẽ không đuổi theo."
Người phu xe khẽ giơ roi giục ngựa, đùng một tiếng lấn át cả tiếng trả lời, "Ừ."
Nơi hoang vắng không người, xe ngựa đi một mạch qua khu vực bình nguyên xanh mướt, xung quanh không thấy một căn nhà nào, người phu xe ngắm mãi, đành cho xe dừng lại ở khu rừng rậm rạp. Nhưng không ngờ, khi mới đến gần khu rừng rậm, con ngựa không chịu đi thêm bước nào nữa.
"Huuuuu...."
Người phu xe xuống ngựa, một tay cầm dây cương, dùng sức ghì dây cương buộc ở cổ con ngựa, đám cành cây khô rơi đầy phía dưới, ngăn cản bước chân tiến về phía trước, không khí ẩm kết hợp với hơi nước quanh quẩn giữa không trung, ẩm ướt.
"Gia, nơi này không có chỗ nào khác nghỉ chân, chỉ có cánh rừng này có thể coi như an toàn." Người phu xe đem sợi dây cương thắt lại trên một cái cây to, khỏe, bên cạnh đám ám vệ dính với nhau như hình với bóng.
Tịch Hề vén màn kiệu lên nhìn, "Cũng được, ngươi tìm cái giá rồi đỡ chúng ta xuống."
Bên trong xe, ánh nến đã cháy hết, bất đắc dĩ Tịch Hề chỉ có thể đỡ Huyền Hấn xuống ngựa, đặt nằm dưới bó củi trải trên mặt đất, mây đen che khuất ánh trăng, nàng không dám có động tĩnh gì quá lớn, chỉ thắp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-trien/2187784/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.