Trì Trinh cảm thấy mìnhnhư đang trong một biển lửa, mỗi một phần trên cơ thể đều nóng rực, đau đớn tậncùng, trong cơn co giật nhìn về phía xa, ở bên kia là bờ biển yên tĩnh, TuầnTuần đang đứng bên bãi cát, nghe thấy tiếng Trì Trinh gọi, quay đầu lại khẽcười, chiếc lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện. Trì Trinh bất chấp tất cả địnhchạy đến bên cô, phát hiện ra rằng một bên chân đã bị lửa bao bọc lấy, còn hìnhdáng và nụ cười của Tuần Tuần mỗi lúc một xa.
Trì Trinh tỉnh dậy trongtiếng kêu tuyệt vọng, thấy dưới người mình không còn là lớp cỏ hoang ẩm ướt,không còn những giọt mưa đá rơi xuống mặt đau rát, không còn những cơn gió núilạnh buốt… Mặc dù cảm giác đau vẫn như cũ, nhưng Trì Trinh nhanhchóng biết được rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm.
Trì Trinh dùng cánh taycòn cử động được nâng người dậy, nhưng thấy rằng nơi mình đang ở không phải làbệnh viện, cũng không phải trong khách sạn, mà là trong một căn nhà đơn sơ. Mặcdù nhìn qua cửa sổ có thể lờ mờ nhận thấy bên ngoài đang là ban ngày, thế nhưngtrong căn phòng Trì Trinh đang nằm thì tối đen như trong động, trên bức tườngđen loang lổ toả ra mùi ẩm mốc. Trì Trinh nằm trên chiếc giường gỗ có trải mềnbông, đồ vật duy nhất có bên cạnh là chiếc ghế tre rách.
Trì Trinh nghi ngờ mìnhđang trong một giấc mơ khác, đưa tay sờ người. Lớp băng dính vết thương trênmặt đã được thay bằng lớp bông băng, cánh tay trái cũng được quấn một lớp băngdày, Trì Trinh định ngồi dậy, nhưng cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223337/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.