Quả nhiên Trì Trinh đangđứng trên lưng chừng núi ngắm nhìn những chiếc lá bị một lớp băng mỏng bao phủbên trên.
“Tôi biết trước rằng côkhông nỡ rời xa tôi”, Trì Trinh nở nụ cười ngạc nhiên, mắt nhìn Tuần Tuần từđầu đến chân.
Tuần Tuần thở dồn dập,giọng nói phát ra không biết là giống cười hay khóc.
“Chu Thuỵ Sinh ở đâu?”
“Cô quay lại tìm tôi làvì Chu Thuỵ Sinh?” Trì Trinh hỏi bằng giọng giễu cợt, “Cô lại thích ông ta rồià?”.
Tuần Tuần hét lên: “Cácngười quá ác, lừa hết tiền của mẹ tôi còn chưa đủ, còn tìm cách buộc bà ấy thếchấp cả nhà cửa, như thế có khác gì là giết bà ấy!”.
Trì Trinh chau mày, dườngnhư không hiểu những lời cô nói.
“Đừng có giả vờ với tôi!Đùa cợt với người khác làm anh thích thú lắm phải không? Bây giờ anh đã cótiền, Chu Thuỵ Sinh cũng biến thành con chó của anh, anh bảo ông ta làm chuyệngì thì ông ta sẽ làm chuyện ấy. Nếu không phải là do anh thì trên đời này thiếugì những người đàn bà ngốc nghếch mà ông ta phải tìm đến mẹ tôi!”.
“Sao cơ, ông ta lừa tiềncủa mẹ cô à?” Lớp băng mỏng trên phiến lá rơi xuống, Trì Trinh thu tay về, vẻmặt ngạc nhiên và thông cảm, “Thấy chưa, tôi đã nói từ trước rồi, ông ta là mộttên khốn nạn mà mọi người có chịu tin đâu”.
Tuần Tuần tức giận đến mứctoàn thân run lên, “Có phải là anh muốn nói rằng, mẹ tôi bị lừa là do tự bàchuốc lấy, là bà đê tiện, cả nhà tôi đê tiện? Lần này thì anh vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223335/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.