Quả nhiên Trì Trinh đangđứng trên lưng chừng núi ngắm nhìn những chiếc lá bị một lớp băng mỏng bao phủbên trên.
“Tôi biết trước rằng côkhông nỡ rời xa tôi”, Trì Trinh nở nụ cười ngạc nhiên, mắt nhìn Tuần Tuần từđầu đến chân.
Tuần Tuần thở dồn dập,giọng nói phát ra không biết là giống cười hay khóc.
“Chu Thuỵ Sinh ở đâu?”
“Cô quay lại tìm tôi làvì Chu Thuỵ Sinh?” Trì Trinh hỏi bằng giọng giễu cợt, “Cô lại thích ông ta rồià?”.
Tuần Tuần hét lên: “Cácngười quá ác, lừa hết tiền của mẹ tôi còn chưa đủ, còn tìm cách buộc bà ấy thếchấp cả nhà cửa, như thế có khác gì là giết bà ấy!”.
Trì Trinh chau mày, dườngnhư không hiểu những lời cô nói.
“Đừng có giả vờ với tôi!Đùa cợt với người khác làm anh thích thú lắm phải không? Bây giờ anh đã cótiền, Chu Thuỵ Sinh cũng biến thành con chó của anh, anh bảo ông ta làm chuyệngì thì ông ta sẽ làm chuyện ấy. Nếu không phải là do anh thì trên đời này thiếugì những người đàn bà ngốc nghếch mà ông ta phải tìm đến mẹ tôi!”.
“Sao cơ, ông ta lừa tiềncủa mẹ cô à?” Lớp băng mỏng trên phiến lá rơi xuống, Trì Trinh thu tay về, vẻmặt ngạc nhiên và thông cảm, “Thấy chưa, tôi đã nói từ trước rồi, ông ta là mộttên khốn nạn mà mọi người có chịu tin đâu”.
Tuần Tuần tức giận đến mứctoàn thân run lên, “Có phải là anh muốn nói rằng, mẹ tôi bị lừa là do tự bàchuốc lấy, là bà đê tiện, cả nhà tôi đê tiện? Lần này thì anh vui rồi chứ, đắcý rồi chứ?”.
Trì Trinh phủi giọt nướctrên tay, lạnh lùng đáp: “Xét đến tâm trạng không vui của cô, tôi không cãinhau với cô nữa. Tuần Tuần, cô có thành kiến với tôi cũng không sao cả, nhưngtrước khi hắt nước bẩn vào người khác thì dù gì cũng phải có lý, nếu không cólý thì cũng phải có bằng chứng. Cô dựa vào đâu mà nói rằng tôi sai Chu ThuỵSinh đi lừa người nhà cô. Cho dù ông ta là cậu họ của tôi, thì làm sao tôi biếtđược chuyện ông ta cùng với mẹ cô? Tôi đẩy hai người ấy lại với nhau à? Cô nhấtquyết gán chuyện đó cho tôi thì cô cũng không thoát khỏi liên đới đâu. Cô khôngchọc tức tôi thì làm sao mẹ cô quen với Chu Thuỵ Sinh, chính là cô đã kéo cảngười nhà vào cuộc, cô mới chính là kẻ đầu sỏ tội lỗi!”.
“Là lỗi của tôi!” TuầnTuần không nén được bật khóc, “Tôi đã sai trăm ngàn lần, lẽ ra tôi không nêntin tưởng anh, không đúng, lẽ ra ngay từ đầu tôi đã không nên gặp anh! Anh hậntôi, cũng được thôi, vậy thì anh cứ việc nhằm vào tôi đi. Anh làm cho tôi khôngcòn thứ gì cũng được, thân bại danh liệt cũng được, tôi chấp nhận hết, nhưng vìsao đến người nhà tôi anh cũng không buông tha?”.
“Cô khóc rồi à? Tôi lạicứ tưởng rằng cơ thể của cô không sản sinh ra nước mắt”, Trì Trinh ngạc nhiênnhìn Tuần Tuần.
Tuần Tuần bước từng bướclại gần Trì Trinh, nước mắt cô bị gió thổi khô rất nhanh, khiến cho da mặt cănglên, “Anh đúng là đồ biến thái! Tôi đã từng nói, càng như thế tôi càng coithường anh! Vì anh thật đáng thương, không có ai yêu quý anh, mẹ anh chẳng để ýgì đến anh, cha anh coi anh như người ngoài, chẳng ai muốn ở bên anh, ngoàitiền ra anh chẳng có gì cả, vì thế nên anh mới khư khư ôm lấy chuyện cũ màkhông chịu buông tay. Nếu anh có được một chút hạnh phúc thì anh đã không phảimất nhiều tâm sức như vậy, anh luôn nghĩ tới việc trả thù một người hầu nhưkhông hề biết về anh. Nhưng tiếc thay, dù cho anh có giành giật thế nào thìcũng là một gã hề chẳng được ai thích!”.
Sắc mặt Trì Trinh đanhlại, dường như Tuần Tuần nghe được cả tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau. TrìTrinh khoá chặt lấy tay của Tuần Tuần, ấn bàn tay sắp chạm vào mũi mình xuống.Điệu bộ của Trì Trinh khiến người ta thấy sợ, nhưng lúc này Tuần Tuần không sợbất cứ điều gì, dường như cơn giận dữ làm máu trong người cô sôi sục, chỉ mongsao nó bốc thành ngọn lửa thiêu cháy Trì Trinh.
“Được lắm, nếu cô đã nóinhư vậy thì dù tôi có phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Là tôi đã sai khiếnChu Thuỵ Sinh đấy, thì sao nào? Bây giờ cô đi báo cảnh sát đi, đi đi, để rồixem hậu quả sẽ ra sao? Nếu không thì cô cứ mạnh tay vào, tiến thêm mấy bước nữađi, như thế mọi việc mới kết thúc, và nếu may mắn thì chúng ta sẽ cùng chết.”Nói rồi Trì Trinh đưa tay ra đẩy, Tuần Tuần hơi loạng choạng, va người vào cànhcủa bụi cây lúp xúp, những giọt mưa đêm qua mang theo lớp băng mỏng rơi xuống,có mấy giọt rơi vào cổ Tuần Tuần, giống như những con kiến độc bò trên da thịt.Tuần Tuần chợt nhận ra, trong cơn tức giận cô đã quên hết mọi nguy hiểm, côtiến sát tới bên Trì Trinh, trong lúc chỉ vào mặt anh ta mà nhiếc móc thì đồngthời đã bước tới mép ngoài của con đường núi. Họ đang đứng ở một mặt bằng tươngđối rộng, dưới chân là những bãi cỏ hoang um tùm, bụi cây lúp xúp ở phía trướcche khuất tầm nhìn, phía ngoài bụi cây, thế núi dốc thẳng đứng, không biết chỗđặt chân lên thì sẽ bị trượt ngã.
Tuần Tuần hít một hơi,vội vàng lùi về sau hai bước.
“Sợ rồi à? Đồ nhát gan!Cô là người quá yêu quý bản thân mình, trong lòng ngoài bản thân ra chẳng còngì. Cha cô là một tên bịp bợm cáo già, mẹ cô tham lam và thích quyền thế, sẵnsàng bán đứng người trong nhà. Cô là kết quả của sự pha trộn giữa kẻ buôn thầnbán thánh và kẻ bán dâm hợp pháp! Ít ra thì bọn họ cũng chạy theo dục vọng tốithiểu nhất, chỉ có điều là trực tiếp, còn cô, nhìn thì tưởng chẳng có thamvọng, mong muốn gì, nhưng thực ra lại là kẻ ích kỷ nhất! Tôi là gã hề không aiyêu quý, ha ha, thế còn cô thì là gì? Cô chỉ là một con bù nhìn rách nát, trốngrỗng, chẳng yêu ai! Tạ Bằng Ninh, người đàn ông gặp mặt tối hôm ấy, Tôn NhấtPhàm và cả tôi nữa, tất cả những người đàn ông có điều kiện thích hợp, đều làcông cụ để cô tìm kiếm sự ổn định. Nhưng đáng tiếc là cô đã gặp tôi, một gã hềkhông ai yêu quý và một con bù nhìn không trái tim, đúng là một đôi rất thú vị.Cô càng mong muốn co mình lại để sống cuộc sống yên ổn, tôi lại càng làm cho côkhông được như ý. Chẳng phải cô muốn tìm một người đàn ông để sống suốt đờisao, chẳng phải để ra một ‘quỹ không chút gì’ sao? Tôi sẽ làm cho cô không còngì, chặn mọi đường rút lui của cô, lột mọi lớp da của cô lên, để xem rốt cuộccô có lấy một nửa thật lòng không! Ly hôn cô không khóc, bị tôi chơi xong vứtbỏ cũng không khóc, nhưng thấy sắp phải bỏ tiền ra để lo việc cho mẹ, cô mớibiết rơi nước mắt! Cô là người đàn bà tăm tối nhất mà tôi từng gặp.”
Tuần Tuần không thể nghethêm được nữa, cô giơ tay còn lại lên định tát cho Trì Trinh một cái thì bị anhta gạt đi.
“Bị tôi nói trúng tim đenrồi thẹn quá hoá giận chứ gì? Cô thấy chưa, tôi lúc nào cũng là người hiểu cônhất. Nhưng tôi không hiểu vì sao đàn bà các người cứ hơi một tí là lại đòi tátvào mặt người khác. Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô, cho dù tôi thích cô,cho dù tối qua cô đã làm tôi rất vừa lòng, thì cô cũng đừng có mơ là sẽ tátđược vào mặt tôi.”
Trì Trinh vừa nói vừavung vẩy chiếc ví trước mặt Tuần Tuần, “Chỗ tiền mặt và thẻ trong này tổng cộnglà bốn mươi ngàn tệ, cô có chắc là không cần chứ? Không cần phải khách sáo thếđâu, qua một vài năm nữa chưa chắc cô còn được cái giá này đâu.”
Tuần Tuần thở dốc, khôngnói lời nào, trong lòng cô nghĩ, quỷ thần ơi, nếu đúng là quỷ thần thật thì cônguyện bớt mấy năm tuổi thọ để người đàn ông này biến mất ngay lập tức trướcmặt cô.
Nhưng ở cái nơi mà chimcũng không đẻ trứng, tín hiệu di động cũng không có thì ân huệ của quỷ thần làmsao tới nơi được.
“Có khí phách lắm, tôilại càng thấy yêu cô hơn, nhưng tốt nhất là cô đừng có hối hận.” Trì Trinh lùivề sau một bước, làm động tác định vứt ví tiền xuống núi, nhưng chẳng ai nghĩtới việc vì mưa liền mấy ngày, lớp đất phủ trên bề mặt các phiến đá núi đã trởnên xốp hơn hẳn, Trì Trinh đứng đúng vào chỗ rất hiểm, động tác ném đồ đi khiếnTrì Trinh nghiêng người, bàn chân đặt trên lớp lá ẩm ướt bị trượt, khiến cả mộtkhoảng đất dưới chân anh ta lún xuống.
Bụi cây lúp xúp phía saulưng cũng đã ngăn lại, nhưng làm sao đỡ nổi trọng lượng của một người đàn ôngto lớn. Tuần Tuần bị Trì Trinh túm chặt cổ tay nên chẳng kịp phản ứng gì, côchỉ cảm thấy mình bất ngờ lộn nhào về phía trước, sau đó toàn thân bị kéoxuống, hai mắt tối sầm lại, kèm theo tiếng rơi của sỏi và cành cây, cô đưa taytúm lấy bất cứ vật gì có thể túm được theo bản năng. Đúng lúc trong đầu khôngthể nghĩ ra được gì thì xu thế rơi xuống đột ngột dừng lại, hình như có vật gìđó đã móc vào người và giữ cô lại, tiếp sau đó là bàn tay bị túm bất chợt lỏngra, đến khi cô giữ người lại cho vững thì nghe thấy có một tiếng động trầm, bốnxung quanh chỉ còn lại một mình cô bị treo ngược giữa lưng chừng.
Khoảnh khắc ấy, Tuần Tuầncảm thấy mọi thứ đều trở nên trống rỗng. Đầu óc trống rỗng, bàn tay vần đangtrong tư thế bị kéo xuống cũng trống rỗng, một nơi nào đó trong cơ thể cũngvậy. Không thể kêu lên được, không có nước mắt, không kịp sợ hãi, không đaubuồn, thậm chí không có cả cảm giác đau, chỉ có những cơn gió núi mang theo hơilạnh của băng giá luồn qua hang núi đến. Có lẽ Trì Trinh đã đúng, cô thực sự làmột con bù nhìn với trái tim trống rỗng, gã hề đáng ghét cũng biến mất, chỉ cònlại bì nhìn giữa núi rừng hoang vu, giơ hai bàn tay, trong lòng cuối cùng vẫnlà sự trống vắng.
Tuần Tuần ôm một cành câyto, nín thở sửa lại tư thế, kịp thời đổi từ tư thế treo ngược sang tư thế cólợi hơn trước khi cành cây bị gãy do không chịu được sức nặng của cơ thể cô,người cô đầm đìa mồ hôi. Thì ra, cái mặt bằng mà vừa rồi họ đứng đúng là treolơ lửng, nhưng bên dưới không phải là vực sâu không đáy như cô tưởng tượng, màchỉ là dốc đứng chừng hai, ba mét, sau đó thì thế núi dốc hơn nhưng bị cây cốium tùm che phủ, chính vì thế mà Tuần Tuần không biết Trì Trinh trượtxuống chỗ nào.
Tuần Tuần cất tiếng gọitên Trì Trinh, không thể nào tin được con người đáng ghét ấy lại bị ngã tanxương chỉ trong một khoảnh khắc. Những kẻ ác trong các bộ phim thường luôn đểlại một hơi thở giày vò người khác cho đến giấy phút cuối cùng. Nhưng không aitrả lời cô, chỉ có tiếng vọng từ xa xa dội vào tai. Im ắng không tiếng động mớilà sự tuyệt vọng cao độ nhất, dù cô có hận Trì Trinh hơn nữa thì tiền đề cũngphải là sự tồn tại sống động của anh ta chứ không phải là hồi kết theo phươngthức này và điều càng khiến cô hoảng hốt hơn là trong hoàn cảnh trước mắt, mộtnỗi đau buồn dâng ngập trong lòng Tuần Tuần.
Ngày mùa đông trên núi,trời tối rất nhanh, cả bầu trời nặng trịch bỗng chốc sầm lại. Những trận mưaliên tiếp đã khiến cho lớp đất trên vách núi xốp ra, cho dù tạm thời không cógì trở ngại cũng không thể ở lại lâu ở chỗ này.
Tuần Tuần không dám hyvọng vào việc được người khác phát hiện ra, cô ngẩng đầu nhìn để tính toán khảnăng trèo lên. Thực ra cô đang ở cách mặt bằng phía trên không xa, chỉ cần cóchỗ vịn thì dù hơi nguy hiểm nhưng không phải là không thể trèo lên được. TuầnTuần thử dịch chân lên điểm tựa ở phía trên, đó là một góc hẹp được tạo bởi mộtgốc cây khác và sườn núi, rồi từ từ chuyển trọng lượng cơ thể, lại một tiếngrào rào, rất nhiều những sỏi cùng với đất và những giọt mưa trên cành cây đổxuống người cô, nhưng may sao cô đã đứng vững được lên.
Đúng lúc đó, Tuần Tuầndường như nghe thấy mấy tiếng rên rất khẽ, cô giật mình, suýt nữa thì trượtchân xuống dưới.
“Trì Trinh, có phải anhkhông?”
Tiếng gió thổi u u, TuầnTuần tưởng rằng mình đã nghe nhầm, tia hy vọng vừa nhen lên lại vụt tắt. Nhưng,đúng lúc cô đang tìm một điểm đặt chân mới, thì tiếng rên yếu ớt lại một lầnnữa vang lên từ phía bên dưới. Lần này cô đã nghe thấy rất rõ ràng.
“Chắc là cô thấy thấtvọng vì tôi không chết chứ gì? Nên lại làm cho mặt tôi hứng đầy đất đá một lầnnữa.”
Tuần Tuần vừa khóc vừacười, nghe tiếng của Trì Trinh thì có thể thấy anh ta ở cách chỗ Tuần Tuầnkhông xa.
Tuần Tuần dùng cả chân vàtay để trườn xuống dưới, tiếng động dưới chân lại làm cho Trì Trinh chốc chốccất tiếng chửi, sau mấy lần hết hồn, cuối cùng Tuần Tuần cũng đã xuống được chỗtương đối bằng phẳng, rồi vừa bò vừa lăn mò mẫm tới bên cạnh Trì Trinh.
Điệu bộ của Trì Trinhthảm hại thật sự, anh ta nằm sấp trên bụi cỏ, một nửa người bị những cụm cỏ dàivà các cành cây rơi từ trên xuống đè lên, tất nhiên còn có rất nhiều sỏi đá dochân của Tuần Tuần đạp rơi xuống nữa. Tuần Tuần gạt những cành cây và đất đábên trên, rồi thận trọng đỡ Trì Trinh dậy, mặt của Trì Trinh đầy máu, bùn đấtvà lá cây, trông mà thấy sợ. Tuần Tuần vội vàng kiểm tra vết thương, thấy máuđều chảy ra từ mất vết xước trên mặt của Trì Trinh, chắc là bị cành cây cào ráchkhi rơi xuống, cũng may mà không vào mắt, trên đầu cũng không có vết thương nàođáng kể, tuy rằng nhìn thì thấy thật đáng sợ. Tuần Tuần khẽ thở phào một cái,rồi tiếp tục kiểm tra xem anh ta bị thương đến đâu.
Có thể nói, cú ngã củaTrì Trinh không nhẹ chút nào, may mà chân chạm đất trước nếu không thì chắc hẳnđã mất mạng, vết thương nặng đều ở tay và chân, nhất là chân trái, Tuần Tuầnkhông thể chạm tay vào đó, cũng không biết bị thương đến mức độ nào, liệu cógãy xương không. Còn lại những chỗ khác chỉ bị trầy xước hoặc bị rách da, nhưngnhư thế cũng đủ để Trì Trinh bị đau rồi, nên dù là những lời lẽ độc địa cũngkhông còn tác dụng như trước.
“Từ trước đến nay tôichưa từng gặp người đàn bà nào độc địa hơn cô, thấy mình không bị làm sao làchỉ nghĩ đến chuyện trèo lên, nếu không phải vì tôi nhìn thấy hết tâm địa củacô, cô…”
Chỉ nghe thấy tiếng bốp,bốp, hai cái tát mạnh giáng xuống mặt Trì Trinh. Đây là việc đầu tiên Tuần Tuầnlàm kể từ lúc xác định được rằng anh ta không gặp nguy hiểm gì về tính mạng, vàđó cũng là mong ước bấy lâu của cô.
Trì Trinh ngẩn ra một lúc sau thì bắt đầu nổi đoá lên, “Tôi sẽ đánh chết ôngnội cô!”.
“Ông tôi chết từ lâu rồi,nếu anh muốn tìm ông tôi thì để tôi thả lỏng cơ cho anh đã.”
Nếu Tăng Dục biết đượcrằng Tuần Tuần đã trả món thù ba năm trước đây giúp cô ấy trong tình huống này,không biết cô ấy sẽ nghĩ gì.
“Mẹ kiếp… tôi sẽ… cô cònđánh nữa à!”
Mặt của Trì Trinh lại bịnghiêng sang một bên khác, tức giận định phản ứng lại, nhưng vừa mới nhúc nhíchmột chút thì đã đau tới chảy cả nước mắt, vì thế tức muốn ngất.
Tuần Tuần nói: “Nếu màanh còn dám nói ra một từ tục nào nữa, tôi sẽ cho anh một cái tát. Chẳng phảianh ghét nhất việc bị người khác tát vào mặt sao, còn tôi lại cảm thấy thứ anhthiếu nhất là những cái tát đó!”.
“Tôi…”
Lần này, trước khi cánhtay của Tuần Tuần giáng xuống, Trì Trinh đã sáng suốt nuốt ngay cái từ định nóira, đồng thời cố nén cơn tức giận và uất ức đầy trong lồng ngực xuống. TrìTrinh biết Tuần Tuần nói thật, nếu Trì Trinh mà còn nói ra miệng thì nhất địnhTuần Tuần sẽ đánh tiếp, khi mà rơi vào hoàn cảnh phải phó thác bản thân chongười khác thì việc tỏ ra ghê gớm chỉ chuốc lấy cái khổ vào thân mà thôi.
Trì Trinh không nói gìnữa mà đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Tuần Tuần.
Lại hai tiếng bốp, bốpnữa vang lên.
Trì Trinh thực sự suysụp, “Không nói gì cũng đánh? Rốt cuộc là cô muốn gì?”.
“Hai cái tát này khôngphải vì anh nói bậy, mà bởi vì anh rất đáng ghét, nếu so với những việc anh đãlàm thì không hề thiệt thòi chút nào.”
“Vậy thì cô đánh chết tôiđi, như thế mọi người đều cảm thấy thoải mái.” Trì Trinh quay đầu nhổ một bãinước bọt đầy máu.
Và nguyện vọng của TrìTrinh nhanh chóng được thoã mãn.
“…Cô đánh thật à? Tôi sẽ…cô giỏi lắm, cô cứ đánh nữa thử xem… Thôi nào, đừng đánh nữa, tôi xin cô đấyđược không, tôi đau muốn chết đây này!”
Cuối cùng Trì Trinh khôngcòn sức lực để hống hách nữa, anh ta thở dồn dập, ánh mắt cũng không còn dữ dằnnhư trước, mặt nóng bừng lên, lời nói cũng trở nên mơ hồ, rồi hất hàm ra hiệucho Tuần Tuần kiểm tra vết thương của mình với vẻ rất đáng thương.
Lúc đó Tuần Tuần mới nhìnvào đôi bàn tay mình, trên đó đầy máu, nhưng hoàn toàn không phải là máu từ mặtcủa Trì Trinh. Khi cô bị Trì Trinh kéo xuống đã bị trấy xước ở mu bàn tay, khitrèo xuống vì quá gấp gáp, bị cành cây có gai đâm vào lòng bàn tay, lúc trướcthì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mới thấy đau nhói.
Tuần Tuần đứng dậy, tậptễnh bước đi.
“Này, cô đi đâu thế?”,Trì Trinh hoảng hốt.
Tuần Tuần không thèm để ýđến Trì Trinh mà cứ tìm quanh quẩn, cuối cùng tìm được một cành cây dài chắcchắn, rồi bước tới bên vách đá, cô gắng dùng cành cây đó khều chiếc túi bị mắctrên cành xuống.
Nếu như vừa mới đây thôiTuần Tuần còn có khả năng trèo lên, thì bây giờ ý định ấy đã hoàn toàn bị xoábỏ. Xuống thì dễ, trèo lên mới khó, ngay từ giây phút cô đặt chân xuống, côbiết rằng mình đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm. Cho dù Trì Trinh sốnghay chết, bị thương như thế nào, thì cách sáng suốt nhất là cô phải thoát thântrước, rồi sau đó đến một nơi an toàn xin cứu hộ. Cô đã định làm như vậy, nhưngrồi trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rất lo sợ nghĩ tới, khi cô và nhữngngười cứu hộ tới nơi không biết Trì Trinh có còn nói ra được những lời độc địanữa không? Cô sợ Trì Trinh sẽ chết trong lúc cô đi cầu cứu, và mong muốn choTrì Trinh mấy cái tát mãi mãi không thực hiện được.
Nơi họ đang ở là một chỗtương đối bằng phẳng dưới vách núi, nhìn từ đây thì thấy việc bò lên được làrất khó nhưng đi xuống thì được, theo đó có thể sẽ tới được một đầu khác của conđường núi hoặc tới một thôn bản gần đó, tuy nhiên, điều kiện đầu tiên phải làchân tay đều còn lành lặn. Lúc này Trì Trinh tuyệt đối không thể đi được, châncủa Tuần Tuần cũng bị thương nhẹ, dìu Trì Trinh đi cùng là việc không thể. Nơinày cách xa đường núi, hoàn toàn hoang vu, hẻo lánh, không biết đã bao nhiêunăm rồi không có người qua lại. Địa hình lại rất phức tạp, có chỗ có thể trèolên được, nhưng có chỗ dốc thẳng đứng và trơ trụi, điều quan trọng nhất là trờisắp tối hẳn, một số chỗ cỏ cao lút đầu người, không thể nhìn thấy đường đi dướichân, nếu không cẩn thận bị trượt chân lần nữa và như vậy là chấm hết.
Tuần Tuần kiểm tra ngườiTrì Trinh, anh ta lại cợt nhả: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn không tha cho tôià?”.
Trong lúc đó Tuần Tuầncũng kịp tìm thấy chiếc điện thoại trên người Trì Trinh, quả nhiên nó cũngkhông có tín hiệu giống điện thoại của cô. Cô thở dài, bước tới dùng hai tay ômlấy anh ta và kéo lui ra phía ngoài. Bị chạm vào chỗ đau, Trì Trinh luôn miệngxuýt xoa, nhưng không dám chọc giận Tuần Tuần nữa, mà chỉ nói: “Cô định kéo tôiđi chôn đấy à?”.
Tuần Tuần thở nặng nhọc,không trả lời mà cứ kéo Trì Trinh tới vị trí như ý.
“Phong thuỷ ở đây thếnào?” Trì Trinh dựa vào chiếc túi mà Tuần Tuần nhét sau lưng, cảm giác tiếp xúcmềm mại, thoải mái trong lúc này đúng là còn tuyệt hơn cả chiếc giường lớntrong khách sạn năm sao.
Tiếp đó Tuần Tuần dùngkhăn ướt lấy ra từ trong túi lau vết thương trên mặt Trì Trinh, một hồi lâu saumới trả lời: “Nếu anh chết, chôn ở chỗ nào mà chẳng được, vì dù sao cũng có concháu đâu? Nhưng người sống mà nằm ở chỗ này thì khuất gió, buổi tối sẽ khôngđến nỗi lạnh, cũng sẽ không bị những hòn đá rơi từ trên kia xuống đè chết… Cóđiều, nếu lũ xảy ra trên núi thì cũng khó nói lắm”.
“Cô có thể nói những lờitử tế hơn được không?” Khi Tuần Tuần lau vết thương sâu nhất trên má Trì Trinh,anh ta đau tới mức luôn mồm kêu tướng lên, rồi đột nhiên nói ra điều mà tronglòng Tuần Tuần thấy lo nhất, “Sao cơ? Cô nói là có thể chúng ta phải ở lại đâymột đêm sao? Đừng có đùa, không lẽ không có ai phát hiện ra rằng chúng ta đãmất tích, lập tức tổ chức mọi người đi tìm kiếm?”.
Tuần Tuần nhìn Trì Trinhbằng cái nhìn thông cảm.
“Vậy thì hãy kêu to gọingười đi, biết đâu sẽ có người nghe thấy tiếng… 110 cũng không gọi được… Vì saocô lại phải nhảy xuống cơ chứ! Nếu cô trèo lên đi tìm người, có thể chúng ta đãđược cứu lên rồi!”. Trì Trinh vừa nghe nói mình bị thương khắp người và có thểphải ở lại đây không biết đến bao giờ, thì cảm giác yên tâm khi nhìn thấy côbỗng nhiên biến mất.
Tuần Tuần cũng không muốntốn lời để biện giải với Trì Trinh, cô có mang theo một túi thuốc cá nhân nhỏ,trong đó có cả bông thấm, i ốt, gạc, thuốc kháng sinh…
“Tôi thèm vào… đừng đánh,‘thèm vào’ không phải là từ tục!” Trì Trinh dùng ngôn ngữ tay chân để nói rằngmình “thèm dựa vào” vào chiếc túi.
“Trời tối rồi, làm thếnào đây? Ở lại đây không chết vì ngã thì cũng chết vì sợ, chưa biết chừng sẽ cócon thú dữ nào đó xuất hiện. Còn nữa, tôi không thích rắn đâu!”
“Sợ thì sợ, việc gì phảinói là không thích!” Tuần Tuần vạch trần điểm yếu của Trì Trinh không chútkiêng dè, “Thay vì nghĩ đến loài dã thú thì anh hãy lo xem trong lớp cỏ cónhững loài côn trùng gì đi, có một số loài côn trùng độc sẽ chui qua kẽ áo vàotrong đấy…”.
“Tôi không tin là cô khôngsợ!” Trì Trinh co người lại, rồi chau mày, “Chân của tôi có phải là bị gãy rồikhông? Vết thương trên mặt to đến đâu? Nhìn cả người thì có thấy sợ lắm không?Cô lại còn gây thêm những vết thương khác trên mặt tôi, tôi sẽ gặp mọi ngườithế nào đây?”.
Nếu không vì lo số lượngbăng dính có hạn thì Tuần Tuần đã dán vào miệng của Trì Trinh một cái. Quả thựccô không thể chịu đựng thêm được việc Trì Trinh cứ lo lắng cho khuôn mặt củamình, nên ném cho Trì Trinh chiếc gương.
Trì Trinh cầm chiếc gươnglên ngắm bên nọ, ngó bên kia, sau đó nhìn chiếc gương con rồi nói: “Triệu TuầnTuần, trong túi của cô còn chứa những gì nữa?”.
Tuần Tuần tiếp tục lụctúi lấy ra chiếc áo mưa mặt một lần, một ít nước uống, túi kim chỉ, lương khô,bật lửa, dao quân dụng Thuỵ Sĩ, còn có một chiếc la bàn nữa.
Trì Trinh im lặng mộtlúc, tiếp tục hỏi: “Bình thường trong túi của cô cũng có những thứ này sao? Nóithật đi, có phải trước khi lên núi cô đã có sự chuẩn bị về khả năng xấu nhất làbị tôi bỏ lại giữa núi hoang vu không?”.
Tuần Tuần đáp: “Như thếthì có gì mà gọi là khả năng xấu nhất? Còn chưa bằng việc bị anh dụ dỗ đi bánthận”.
“Cô được lắm…” Trì Trinhthừa nhận còn thua kém nhiều so với Tuần Tuần, cúi đầu ăn miếng lương khô mà côđưa cho, rồi hỏi bằng vẻ hờ hững: “Thế mà cô vẫn tới?”.
Tuần Tuần đáp, giọng lãnhđạm: “Chẳng phải tôi là kết quả của sự pha trộn giữa kẻ buôn thần bán thánh vớikẻ bán dâm hợp pháp sao? Nếu đã tìm thấy nơi gửi gắm có điều kiện phù hợp, thìtại sao lại không đến?”.
Trì Trinh liếc nhìn TuầnTuần một cái, không nói gì nữa. Tuần Tuần cũng im lặng, nhân khi trời chưa tối,dùng kim khều từng chiếc dằm trong lòng bàn tay.
Không biết sau khi khônggọi được cô, ở nhà một mình và nghĩ đến món nợ khổng lồ ấy mẹ Tuần Tuần sẽ lolắng như thế nào? Tuần Tuần không nén được buồn rầu nghĩ, nếu mình chết ở đâythì mẹ sẽ ra sao? Liệu có mừng vui vì khoản tiền bảo hiểm mà con gái bà đã muakhi còn sống không? Có lẽ bà cũng sẽ khóc một trận, vì dù sao thì cũng là ruộtthịt.
Trước đây Tuần Tuần khôngthể nào tìm ra lời giải thích vì sao ông trời lại cho cô một người mẹ như vậy?Cũng vì có mẹ, mới có Tuần Tuần ngày hôm nay. Tuần Tuần rất ít khi đồng thuậnvới mẹ, có lúc còn thấy hận vì bà luôn kìm hãm, cản trở mình nhưng dù sao thìđó cũng là mẹ đẻ của cô. Người phụ nữ không đáng tin cậy ấy, trong những nămtháng khó khăn, đã phải xoay vần giữa những người đàn ông khác nhau, nếu khôngcó đứa con giữ chân chắc chắn bà đã có thể tìm được một nơi gửi gắm tốt hơn, dùmiệng bà luôn nói rằng Tuần Tuần là vật cản chân, nhưng chưa bao giờ bà nghĩđến việc vứt vật cản chân ấy.
Khi tìm được Giáo sưTăng, mẹ Tuần Tuần như vớ được ngọc, thế nhưng trước khi bước chân vào nhà họTăng, sau khi hỏi về vấn đề cốt yếu nhất đối với gia đình là ai giữ tiền xong,câu hỏi thứ hai bà hỏi đối phương xem liệu có chấp nhận Tuần Tuần không. Lòngtham của bà khiến cho Giáo sư Tăng mắc bẫy, nhưng khi bà mang hy vọng phát tàithì ngoài mong muốn về những năm tháng tuổi già có đủ cái ăn cái mặc, bà vẫnkhông quên dành cho cô con gái bất hạnh của mình một món hồi môn.
Tuần Tuần biết, sau khiTrì Trinh lột trần mọi việc ra, cô hoàn toàn thua, nhưng cô không thể làm liênluỵ đến mẹ. Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu không thể đòi lại khoản tiền từ chỗ những kẻlừa gạt thì cô sẽ bán căn nhà mà Tạ Bằng Ninh để lại cho mình, tất nhiên sốtiền đó cũng chưa đủ, nhưng cô vẫn còn “quỹ không còn chút gì”. Cái quỹ dànhdụm suốt hơn hai mươi năm qua chẳng phải là để dành cho ngày hôm nay sao? Một ýnghĩ sai lầm, thêm một sự lựa chọn sai lầm, kết quả là chẳng còn gì cả.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”,Trì Trinh khẽ hỏi. Sắc mặt của anh ta lúc này trông kém hơn, tinh thần cũng ủrũ. Nếu lúc trước sự khiêu khích của Tuần Tuần tạm thời khơi dậy tinh thần củaTrì Trinh, thì bây giờ những vết thương đã dần dần trở thành vấn đề quan tâmlớn nhất của anh ta.
Tuần Tuần ăn xong chỗlương khô trong tay, trả lời bằng vẻ mặt lạnh tanh: “Không liên quan gì đếnanh”.
Dường như Trì Trinh cũngđoán được tâm sự của cô, nên im lặng với vẻ không tự nhiên, một lát sau mớichậm rãi nói: “Tôi cố ý giới thiệu Chu Thuỵ Sinh với mẹ cô, nhưng chuyện lừa mẹcô số tiền lớn ấy hoàn toàn không phải là ý của tôi, cô không được đổ oan chotôi… Mặc dù lúc mẹ cô hỏi vay tiền tôi cũng đoán được chút ít… Cô đừng nhìn tôibằng ánh mắt ấy, ai bảo mẹ cô hào phóng như vậy. Chu Thuỵ Sinh không phải làngười tốt, tôi đã nói ngay từ đầu rồi”.
“Bây giờ tôi không muốnnghe những điều này.”
Dường như Trì Trinh khôngnghe thấy những lời đó của Tuần Tuần, tiếp tục nói: “Tôi không biết mình là gìtrong lòng cô, có thể mất đi một người đàn ông mà mình không yêu không đau khổnhư tôi tưởng tượng, vì thế, tôi cảm thấy để cho cô bị thiệt thòi một chút vềmặt vật chất cũng không phải là chuyện xấu. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ làm thếnào?”.
“Đổi lại là tôi? Thế thìchúng ta sẽ không hề quen biết, và cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.”
Trì Trinh do dự một lát,rồi mới nói một câu phải cố gắng lắm mới nghe ra, đó là “xin lỗi”, nhưng rồilại nhanh chóng giải thích, “Tôi nói xin lỗi vì là đã kéo cô xuống chứ khôngphải là xin lỗi vì những việc trước đây. Hơn nữa, cô cũng đã đánh tôi rồi, tôikhông có nợ nần gì cô cả”.
Nói rồi Trì Trinh uể oảinằm xuống, sắc mặt trắng bệch, môi thâm lại, thân nhiệt hạ xuống rất nhanh.Điều mà Tuần Tuần không muốn thấy nhất đã xảy ra, mây đen trên trời ùn ùn kéođến, loáng cái bầu trời đã đen kịt, nhiệt độ cũng xuống rất thấp, xung quanh códấu hiệu sẽ đóng băng.
Trì Trinh chỉ cắn mộtmiếng lương khô rất nhỏ rồi để sang bên, Tuần Tuần dùng nước làm mềm nó rồi lấythìa đổ vào miệng Trì Trinh, “Nếu anh không chịu nạp một chút năng lượng, cẩnthận kẻo mất mạng đấy. Đêm nay có khả năng sẽ có mưa đá”.
Mưa đá ở đây là những hạtbăng to bằng hạt ngô rơi xuống cùng với mưa, thường xảy ra vào những ngày giálạnh nhất. Ở một mức độ nào đó thì có thể nói, những đêm mưa ở phương Nam khốcliệt không kém những ngày có tuyết lớn tại phương Bắc, hơi lạnh sẽ cùng với hơiẩm xuyên tận vào xương tuỷ, tim phổi, quần áo bình thường không thể chống chọinổi.
Tuần Tuần vừa nói xongthì đã nghe thấy tiếng xào xạc từ cành cây trên đầu, âm thanh ấy đáng sợ hơntiếng mưa bình thường rất nhiều.
Trì Trinh cười đau khổ,“Tôi không biết nên nói rằng cô dự liệu như thần hay nên nói mồm cô như mồm conquạ nữa”.
Tuần Tuần đã mặc áo mưaloại dùng một lần lên người và cho Trì Trinh, lá và cành cây bên cạnh tuy rấtnhiều nhưng đều ẩm ướt, không thể nào châm lửa được, cô đành lấy chiếc gagiường duy nhất quấn lên người Trì Trinh để giữ ấm cho anh ta.
“Cô giỏi thật đấy, rốtcuộc cô nhìn thấy dấu hiệu mưa đá tối hôm nay từ đâu vậy?”
Tuần Tuần đáp: “Từ chươngtrình dự báo thời tiết”.
Trì Trinh cười, nhưng ýthức của anh dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác duy nhất mà Trì Trinh có lúc nàylà lạnh, hình ảnh cuối cùng đi vào tiềm thức của anh là ánh sáng của bó đuốc,rồi sau đó là tiếng người dồn dập. Anh rời khỏi một vòng tay, rồi được khênhlên, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy một bàn tay khác không chịu buông ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]