Tuần Tuần chỉ nhớ hôm đólà sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cô. Hai mươi sáu tuổi, cô cũng đã ba nămcông tác, ở cùng với người mẹ đã ly dị chồng. Hàng ngày, chín giờ cô tới nơilàm việc, năm giờ chiều trở về nhà, cứ đi làm rồi lại trở về nhà như thế… Giốngnhư lời của Tăng Dục nói về cô, như một người máy sống đã được lập trình, cứđến giờ là đâu vào đấy, không hề sai sót.
Mấy ngày trước hôm sinhnhật, người cha đã mất liên lạc từ lâu gọi điện cho cô. Người cha làm nghề buônthần bán thánh ấy cười hì hì nói với cô rằng, mình vừa mới phát tài và cũng đãnghĩ kỹ rồi, làm cái nghề lừa gạt người khác cả nửa đời mà cũng vẫn chẳng thayđổi được gì, từ nay về sau sẽ từ bỏ nghề cũ, dùng số tiền có được buôn bán nhỏ,sống thật thà chăm chỉ trong nửa đời còn lại.
Buổi sáng Tuần Tuần nhậnđược điện thoại của cha còn chưa rõ hết ý thì đến buổi chiều nhận được tin chabị tai nạn bất ngờ và chết trên đường.
Mẹ Tuần Tuần đã vạch rõranh giới, cắt đứt mọi mối liên quan với cha cô, là con gái duy nhất, Tuần Tuầnđành phải đứng ra lo hậu sự cho cha. Cảnh sát giao thông đã đưa lại cho cô toànbộ di vật của cha, trong đó có cả một chiếc phong bì cũ đựng năm mươi ngàn tệtiền mặt. Tuần Tuần không biết khoản tiền đó từ đâu ra, nhưng đoán đó chắc chắnlà số tiền mà cha cô nhắc đến buổi sáng hôm đó và đương nhiên nó là tài sản đểlại cho cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223331/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.