Lần đầu tiên hai ngườitỉnh dậy là vào lúc hai giờ đêm, tiếng mưa tràn trên vách núi nghe như bản hoảtấu từ thuở xa xưa. Người mang đồ ăn phục vụ hai mươi tư giờ của sơn trang đãgiúp họ qua cơn đói một cách nhanh chóng, thời gian tiếp sau đó cũng là sự hỗnđộn như cũ và cả bầu trời cửa sổ vẫn một màu không phân biệt rõ là ngày hayđêm.
Lần thứ hai Tuần Tuầntỉnh dậy là do một cú điện thoại. Lúc đó đã vào buổi trưa của ngày hôm sau,chiếc di động cứ kêu mãi trên đầu giường. Tuần Tuần khó khăn lắm mới nhíchngười ra khỏi cái chân đang gác lên người của Trì Trinh, cầm điện thoại lên,nhìn thấy hai chữ Tăng Dục, cô sực tỉnh hoàn toàn, thế là Tuần Tuần bước rakhỏi giường, đi chân trần, cầm lấy quần áo, nhón gót bước vào trong nhà vệsinh.
“Sao mãi mới nghe điệnthoại thế?” Sự kiên nhẫn của Tăng Dục luôn có giới hạn, tiếp đó nói một mạch,“Nhất định là tôi đã uống phải rượu giả, đầu đau tưởng muốn chết. Nhưng trướckhi chết tôi phải để lại những lời nhắc nhở này cho cô, cô thực sự không nhớ rachàng trai đang ở bên cạnh cô là ai à? Chắc chắn là cô đã gặp rồi, ba nămtrước, khi tôi từ nước ngoài về, tôi đã bắt cô làm thẻ tập thể hình, đúngkhông? Cậu ta chính là trợ lý huấn luyện của phòng tập thể hình ấy và đã từngkèm tôi tập một lần, chính là cái người ‘tao đánh chết ông mày bây giờ’ mà tôiđã kể với cô đó”.
Tăng Dục nhấn mạnh nhưvậy, còn Tuần Tuần thì cũng có nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223328/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.