Buổi tối, Tuần Tuần ởphòng dành cho khách trong nhà Trì Trinh. Lúc đầu Trì Trinh cứ một mực rằng từtrước đến nay chưa có ai ngủ ở ngoài phòng khách nên rất bụi bẩn, rồi lại theoTuần Tuần, đang bận rộn với việc dọn dẹp cho sạch sẽ bằng vẻ quyết không dừngtay, đi vòng quanh phòng khách, chỉ đành đứng nhìn Tuần Tuần với ánh mắt tráchmóc từ đầu chí cuối. Rồi sau đó lại nói rằng, trong nhà chỉ có một bộ chăn đệm,không thể san ra được, mặc dù Tuần Tuần nửa đêm lạnh không chịu nổi bò dậy tìmtrong tủ quần áo ra một chiếc đệm giường, rồi đóng cửa lại trước mặt Trì Trinh.
Nhưng Trì Trinh vẫn khôngchịu từ bỏ, anh ta tìm mọi cách, hết chọc tức rồi đến rủ rê mãi không thôi.
“Nếu đã quyết định cùngvới tôi rồi, cần gì phải như người ngoài thế?”
“Cô sang bên đây đi, tôichỉ ôm và nói chuyện thôi có được không?”
“Sao cô cứ cố chấp thếnhỉ? Cô giữ tấm thân mình như vậy để cho ai xem đây? Những người hiểu rõ nộitình việc ly hôn của cô có ai không biết chúng ta có chuyện với nhau, giữ cáidanh hão ấy chi bằng cứ mở lòng ra thực sự với nhau đi.”
“Triệu Tuần Tuần, cô địnhgiằng co với tôi thì cô tính sai rồi, tôi như miếng thịt mỡ to bày trước mặt cônhư thế này mà cô không biết trân trọng, cẩn thận kẻo bỏ lỡ mất cơ hội đấy.”
Lúc đầu Tuần Tuần cảmthấy rất buồn cười, sau đó thì thấy bất lực. Đó chính là điểm mạnh của tuổitrẻ, có thể bám chặt lấy người khác bất chấp tất cả, chỉ cần một chút rung độngthôi là không chịu buông tay. Giống như những chàng trai cố chấp ở dưới cầuthang của phòng nữ sinh viên trong ký túc năm nào, cứ một hai rằng, anh sẽ đợiem, để xem xem em có tới không, không tới cũng phải tới…
Nói theo đúng lương tâm,đối với một cô gái bình thường có lề có lối, thì không thể nói là không có tácđộng. Tuần Tuần dựa vào đầu giường nghĩ, nếu cô trẻ hơn mấy tuổi nữa, nếu côkhông phải là người quá cẩn thận, chưa biết chừng cô đã không nén được và mởcửa ra nhào vào lòng Trì Trinh. Nhưng hiện thực trong lòng cô rất rõ, giữa đànông và đàn bà có lúc giống như chơi cờ, nếu không bình tĩnh thì sẽ luôn bịthua.
Sau cùng, hình như TrìTrinh cũng đã mệt và hết cách, nên nói một câu bằng giọng rầu rầu: “Triệu TuầnTuần, cô thực sự quyết tâm không mở cửa ư?”.
Tuần Tuần ôm đầu cười đaukhổ đáp: “Anh mà còn cứ như vậy là tôi không thể nào tiếp tục ở đây nữa”.
Cô vừa nói xong thì nghethấy tiếng khoá cửa động đậy. Tuần Tuần giật mình, chưa kịp định thần lại thìTrì Trinh đã đẩy cửa đứng ở phía sau.
“Anh làm gì thế…” TuầnTuần bất giác co người về phía sau.
Tay Trì Trinh cầm chăn,ném lên chiếc giường nhỏ ở phòng cho khách, đệm giường đang bên dưới Tuần Tuầnbị rung mạnh.
“Cô ghê gớm thật đấy.Chăn cho cô này, kẻo không lại nói, ngay từ đầu tôi đã xử tệ với cô”, Trì Trinhnói giọng nặng trịch.
Tuần Tuần hơi ngạc nhiên:“Sao bỗng dưng lại nhân từ như vậy, làm tôi khó thích nghi lắm”.
Trì Trinh tưng tửng châmbiếm, “Đừng có vội mừng, nhớ là đừng có đến nửa đêm nghĩ lại và thay đổi, lúcđó dù cô có kêu khóc, tôi cũng không mở cửa cho đâu!”.
Tuần Tuần chúc Trì Trinhngủ ngon, nhưng Trì Trinh không đáp lại, mặt sa sầm quay trở về phòng của mình.
Tuần Tuần vừa nằm xuốngthì nghe có tiếng cào cửa và cả tiếng kêu trầm đục của con mèo. Thì ra con mèotừ nãy tới giờ sợ hãi co mình trong một xó nào đó, bây giờ thấy phòng khách đãtắt đèn bèn trở dậy, tìm đến bên chủ nhân.
Tuần Tuần khẽ khàng xuốnggiường, hé cửa một chút để con mèo vào. Lúc ấy, ở phòng bên cạnh cũng có tiếngđộng, cánh cửa phòng ngủ cùng hẽ mở, Trì Trinh thò đầu ra nhìn, thấy vậy hừ mộttiếng rồi đóng mạnh cửa lại.
Con mèo ngửi ngửi mấycái, đi một vòng quanh phòng rồi mới co mình nằm xuống cạnh Tuần Tuần. Nó là sựtồn tại thân thuộc duy nhất mà Tuần Tuần cảm thấy ở đây. Tuần Tuần mở mắt, địnhnhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày, cô cứ nghĩ rằng quá nhiều chuyệnphiền phức và đau đầu như vậy sẽ khiến cho mình khó có thể ngủ được, không ngờchưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì đã chìm ngay vào giấc ngủ trong tiếng ngáy củacon mèo.
Tuần Tuần càng không ngờrằng, ngày hôm sau cô chỉ tỉnh dậy khi có tiếng đập cửa của Trì Trinh. Ngàythường cô không có thói quen ngủ muộn nên vội vàng xuống khỏi giường trongtiếng giục giã của Trì Trinh, khi cô cuống quýt mở cửa ra, nhìn ra bầu trời bênngoài cửa sổ phòng khách thì thấy trời còn rất sớm, Trì Trinh ăn mặc chỉnh tềngồi trên ghế, đồng hồ mới chỉ sáu giờ sáng.
“Tôi lại cứ tưởng muộngiờ đi làm rồi.” Tuần Tuần nghi ngờ nhìn Trì Trinh, “Ngày thường anh cũng dậysớm như thế này sao?”.
Trì Trinh giả bộ không nghethấy, nói: “Về tình, về lý, lẽ ra hôm nay cô phải dậy sớm chuẩn bị bữa sángthịnh soạn cho tôi, để chúc mừng sự bắt đầu mới của chúng ta, đúng không?”.
Tuần Tuần lơ đãng đi quangười Trì Trinh vào nhà vệ sinh rửa ráy qua quýt.
Trì Trinh vẫn ngồi suynghĩ ở ghế.
“Hôm nay không uống càphê nữa, tốt nhất là nấu cháo, việc này chắc chắn là cô biết làm. Trứng ráncũng được, những phải chín đều, trong tủ lạnh hình như còn một ít hành đấy. Côthích xuống gác mua đồ ăn sáng cũng được, ở đầu ngõ có một nhà đấy…”
Tuần Tuần lại đi tới bênsa lông như mộng du, rồi lấy hai gói mỳ ăn liền từ thùng giấy lên.
“Cô cho tôi ăn thứ nàyà?”, Trì Trinh không thể tin được.
Tuần Tuần đáp: “Tối hômqua anh nói thích ăn mỳ ăn liền còn gì? Mà tôi cũng không ghét món này”.
Trì Trinh cứ đi đi lạilại, nhìn người đang nấu mỳ với ánh mắt trách móc giận dỗi, “Buổi tối thì ngủcách phòng, buổi sáng thì lại cho tôi ăn mỳ ăn liền. Cô nói xem, tôi cần mộtngười phụ nữ như thế để làm gì?”.
Tuần Tuần không thèm đểý, vẫn cứ việc mình mình làm, một lát sau thì bê ra hai bát mỳ đặt lên bàn ăn.
“Anh có ăn hay khôngđây?”
Trì Trinh vẫn ngồi yênchỗ cũ, nét mặt không thay đổi và cũng chẳng nói lời nào.
“Tôi lại cứ tưởng tối hômqua anh chỉ có uống rượu, không ăn gì, chắc là đói lắm… Vậy thì tôi không làmkhách nữa.” Nói rồi Tuần Tuần cúi xuống ăn mỳ, “Hồi còn nhỏ, mỗi lần mẹ tôi đihẹn với đàn ông, tôi đều phải ở nhà nấu mỳ ăn. Không nghĩ rằng bao nhiêu nămqua mà vị của nó vẫn cứ như vậy”.
Tuần Tuần ăn xong mộtmiếng mỳ thì thấy có người ngồi xuống đối diện. Cô cười, vừa dỗ dành, vừa nhẹnhàng nói: “Ăn đi, đây cũng chỉ là mỳ ăn liền bình thường thôi. Trước đây anhăn một mình, bây giờ thì là hai người cùng ăn. Để chúc mừng, tôi đã cho vào đómột quả trứng chín đều rồi đấy”.
Cuối cùng thì Trì Trinhcũng cầm đũa lên, ăn mấy miếng rồi hỏi: “Cô còn muốn tới công ty nữa không? Nếumuốn ở nhà thì cũng không sao”.
Tuần Tuần trầm ngâm mộtlát, dùng đôi đũa khuấy trong bát mấy cái rồi nói: “Nếu anh cảm thấy tôi tiếptục ở lại Nghiêu Khai gây khó khăn cho anh thì tôi có thể đi tìm mộtcông việc khác”.
“Không phải ý đó, chẳngqua tôi chỉ muốn để cô biết rằng, tôi hoàn toàn có thể mang lại cuộc sống giốngnhư cuộc sống mà Tạ Bằng Ninh đã mang lại cho cô.” Trì Trinh nói, “Nếu cô tiếptục ở lại đương nhiên là rất tốt rồi. Cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ lòng ngườitrong công ty mỗi người một khác. Có cô, ít nhất tôi cũng cảm thấy còn có… mộtngười đáng tin cậy ở đó”.
Tuần Tuần nghĩ đến TônNhất Phàm, Trần Châu, Chu Thuỵ Sinh… và cả những đồng nghiệp ngấm ngầm theo phenày phái kia hoặc đang nghe ngóng, không khỏi cảm thấy đau cả đầu.
“Tôi không biết có thểgiúp được cho anh hay không.” Thậm chí cô còn do dự không biết có nên nói choTrì Trinh những biểu hiện bất thường và những lời bất mãn của Tôn Nhất Phàm haykhông. Không nói thì có vẻ phụ lại Trì Trinh, nói ra thì lại thấy mình khôngphải là người tử tế cho lắm. Mặc dù cách thức thể hiện tình cảm của Tôn NhấtPhàm khiến cô thấy khinh thường, nhưng đó là chuyện cá nhân, cô không muốn mìnhgóp phần vào trong cuộc đấu đá của đàn ông.
“Cô cứ làm những việc côđược giao, để tôi có thể nhìn thấy cô, như thế đã là giúp đỡ tôi rồi.” TrìTrinh đã ăn xong, đẩy bát về phía Tuần Tuần, “Hôm nay cô rửa bát!”.
Thu dọn xong, Tuần Tuầncùng đi với Trì Trinh đến công ty. Đến bến xe buýt gần toà nhà, cô bảo TrìTrinh cho cô xuống rồi đi bộ vào bên trong.
Tết đang đến rất gần, cảcông ty đểu ở trong trạng thái chuẩn bị đón Tết, hầu như ai cũng đếm thời gianchờ đến ngày nghỉ, phần lớn mọi người không còn tâm trạng nào để làm việc nữa,cho dù Chu Thuỵ Sinh cứ một hai rằng phải tiếp tục chấn chỉnh tác phong làmviệc, thì cũng chẳng mấy người đáp lại lời ông ta. Trì Trinh cũng không hỏi hangì đến, vì vậy mọi người chỉ lo bàn tán xem nên ăn Tết như thế nào.
Chu Thuỵ Sinh nhìn thấyTuần Tuần, ánh mắt không khỏi thiếu tự nhiên. Mấy lần ông ta định tìm cơ hội đểnói chuyện với cô, không biết có phải định giải thích về chuyện của ông ta vớimẹ cô hay không. Tuần Tuần cảm thấy buồn nôn trước vẻ lấy lòng và kiểu thân mậtnhư bề trên với người dưới của ông ta, nhưng lại không tiện nói gì mà cố giữkhoảng cách bằng vẻ bình thản.
Tôn Nhất Phàm không thấyxuất hiện ở công ty, nghe nói anh ta đã đi thăm khách hàng. Tâm trạng của TrầnChâu thì có vẻ rất vui, mấy lần Tuần Tuần ngẩng đầu lên khỏi máy tính thì đềubắt gặp cảnh Trần Châu mỉm cười, đó là vẻ đặc biệt của phụ nữ khi đang yêu.Trong lòng Tuần Tuần cảm thấy bất bình thay cho Trần Châu. Mặc dù cô chưa baogiờ trải qua cảm giác dốc gan dốc ruột vì người khác, nhưng chính vì không cónên mới cảm thấy nó là thứ xa xỉ, mà giả sử không chấp nhận thì cũng không nênlàm cho nó vẩn đục và lãng phí nó. Nhưng cô không thể nói ra điều gì, vì khôngbiết Tôn Nhất Phàm có nhắc đến cô trước mặt Trần Châu hay không và đã nói nhưthế nào. Hiện tại, hoàn cảnh của cô rất khó khăn, nếu không để tâm là lập tứcđắc tội với Trần Châu và mang lại phiền phức cho mình.
Tuần Tuần đi làm việc củamình, trong sự bận rộn có những lúc cô bất chợt ngây người ra, mỗi khi thấy cóđồng nghiệp ra vào phòng làm việc của Trì Trinh, cánh cửa phòng mở ra, cô lạinhìn trộm Trì Trinh đang ở phía sau bàn làm việc. Từ lúc tới công ty, hai ngườichưa hề có sự tiếp xúc chính diện. Chả trách mọi người thường nói, tình yêu nơicông sở có điểm rất nhạy cảm: giữa hai người thân thiết mà cứ phải giả bộnghiêm chỉnh dù cách nhau rất gần, chẳng khác gì trên người có vết muỗi cắn,nếu không may lại gãi vào nó.
Không hiểu vì sao vẻ mặtcủa Trì Trinh không được vui, có vẻ như tâm trí không mấy tập trung, không lẽvì tối hôm qua không ngủ được? Đúng lúc Tuần Tuần đang suy nghĩ vớ vẩn thì độtnhiên bị tiếng hát ở đâu làm cho sực tỉnh.
“Chiếc lúm đồng tiền xinhxinh, đôi mi dài thăm thẳm, khiến lòng ai ngất ngây…”
Trong bụng Tuần Tuầnnghĩ, không biết ai mà lại dùng tiếng chuông điện thoại toàn những lời ca rẻtiền thế? Không lẽ Trần Châu đã rơi vào cái bẫy tình yêu đến mức mất cả tỉnhtáo như vậy? Đang nghĩ thế thì thấy Trần Châu cũng quay đầu lại nhìn cô với vẻhệt như vậy. Tuần Tuần chợt bối rối, đưa tay lên sờ túi áo, đúng là âm thanh ấyphát ra từ chiếc điện thoại của cô.
Tuần Tuần bật máy lên vớivẻ xấu hổ muốn chết, đúng là cuộc gọi của Trì Trinh, chắc chắn là buổi sángnhân lúc cô rửa ráy hoặc nấu mỳ anh ta đã động vào máy của cô. Khi máy được nốithông, quả nhiên Trì Trinh cười hì hì, hỏi cô có thích nhạc chuông mà anh ta đãcài cho cô không. Tuần Tuần cố nén giọng, đáp: “Đừng như thế mà, tôi không chịuđược những lời nịnh đầm kiểu ấy đâu”.
Trì Trinh đáp với vẻ tiunghỉu: “Cô tưởng là tôi đang khen cô đấy à, tôi cũng có lúm đồng tiền, người màhàng ngày không ngủ được chính là cô đấy!”.
Trước khi lớp da gà trênngười kịp lăn đi, Tuần Tuần hỏi Trì Trinh xem có việc gì. Cách thức nói chuyệnnhư vậy khiến cô cảm thấy giống như đi ăn trộm, mặc dù ngoài sự lo lắng của côra, hầu hết những người xung quanh không thể nào gắn cô vào với Trì Trinh.
Trì Trinh bảo cô, hết giờlàm ra quán cà phê đầu phố chờ anh một lúc, rồi hai người cùng đi ăn cơm, tiệnthể mua thêm một chiếc chăn nữa.
“Tôi sắp chết đến nơirồi, ngâm hàng tiếng đồng hồ trong nước lạnh, rồi lại phải cuộn trong đệm suốtmột đêm. Cô không chịu ngủ cùng với tôi thì thôi, còn chăn thì nhất định phảimua”, nói xong câu đó, Trì Trinh hắt hơi liền mấy cái.
Tuần Tuần đặt điện thoạixuống, ánh mắt của Trần Châu chứa đựng rất nhiều thứ, nhưng phần nhiều là tò mòvà ác ý. Ngay cả anh Vương thủ quỹ cũng cười ha hả, hỏi cô xem có phải đã cóbạn trai rồi không. Tuần Tuần chỉ cười, nói nhiều thì sai nhiều, tốt nhất làkhông nói gì.
Lúc ăn cơm Tuần Tuần pháthiện ra rằng, dường như Trì Trinh không có ý đùa để tranh thủ sự đồng tình, vìmới nói được mấy câu thì đã hắt hơi liên tiếp, rõ ràng là Trì Trinh bị cảm.Tuần Tuần không khỏi thấy áy náy, cũng chỉ vì anh ta đã “cởi mở” quá lâu nênmới bị như vậy. Trì Trinh không hề giữ ý, chốc chốc lại kêu đau đầu, lấy lý dophải có người dìu, bảo Tuần Tuần đỡ vai anh ta, tư thế ấy khiên Tuần Tuần cảmthấy mình giống như Lý Liên Anstrong6 đằngsau lưng Thái Hậu.
Để Trì Trinh có thể nghỉngơi sớm, Tuần Tuần cùng anh ta tới một siêu thị ngay gần đó. Đúng lúc cô đangdừng lại xem bản thuyết minh về thành phần của chiếc chăn nhung với dáng vẻ mộtnữ chủ nhân gia đình sành sỏi ở khu bán đồ dùng cho phòng ngủ thì bỗng nghethấy giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Tuần Tuần nhìn theo phíaphát ra tiếng gọi thì thấy Tạ Bằng Ninh đang đẩy một chiếc xe mua hàng đi tớiphía họ. Trì Trinh đang lên mạng bằng điện thoại di động ở gần Tuần Tuần, nhìnthấy Tạ Bằng Ninh đi tới, lập tức như được tiêm thuốc trợ tim, tinh thần tỏ ratốt hơn hẳn, tay khoác vai Tuần Tuần, quay sang chào Tạ Bằng Ninh với vẻ rấtnhiệt tình.
“May quá, thế là lại gặpđược người quen rồi.”
Không thể nào đọc đượcdấu hiệu gì trên vẻ mặt của Tạ Bằng Ninh, nhưng Tuần Tuần cảm giác thấy ánh mắtcủa anh ta cứ hết nhìn Tuần Tuần rồi lại nhìn sang Trì Trinh và chiếc chăn.
“Đúng là rất trùng hợp.Tuần Tuần, đã lâu rồi không gặp em.”
Trì Trinh ngược lại tỏ ralà người nhẹ nhõm thoải mái nhất trong ba người, anh ta cười, bỏ tay ra khỏiTuần Tuần và hỏi: “Hay để tôi đi mua mấy cục pin, hai người cứ nói chuyện đi”.
Tuần Tuần khẽ đáp: “Thôi,không cần đâu”.
Chẳng cần Trì Trinh phảicố làm ra vẻ, bất cứ người bình thường nào bắt gặp cảnh hai người cùng bên nhauđi chọn đồ dùng cho phòng ngủ thì cũng có thể hiểu được mối quan hệ giữa haingười ấy. Tuần Tuần cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì thấychẳng thể giấu được.
Tạ Bằng Ninh từ ThượngHải về, Tuần Tuần biết chuyện đó. Thực ra, kể từ sau khi ly hôn, cô và Tạ BằngNinh thỉnh thoảng cũng gọi điện cho nhau và tất nhiên bao giờ cũng là Tạ BằngNinh chủ động gọi trước. Tạ Bằng Ninh kể cho cô nghe về mọi chuyện sau chuyếnđi Thượng Hải, kể cả chuyện đi tìm Thiệu Giai Thuyên như thế nào, hai người đãquyết tâm làm lại từ đầu ra sao, rồi cuối cùng lại kết thúc bằng sự tan vỡ nhưthế nào.
Tạ Bằng Ninh nói với TuầnTuần, điều khiến anh rất khó chấp nhận hoàn toàn không phải là chuyện anh vàThiệu Giai Thuyên mãi vẫn không tu thành chính quả, mà là sau khi họ quyết tâmvượt qua tất cả mọi rào cản để đến với nhau mới phát hiện ra rằng, người ở bêncạnh mình và người trong hoài niệm hoàn toàn không phải là một. Họ đã quen vớicon đường đầy trở ngại, nhưng lại không quen với con đường bằng phẳng.
Tạ Bằng Ninh là một ngườiđàn ông hướng nội và gia trưởng còn tính cách của Thiệu Giai Thuyên rất phóngkhoáng, thích chơi và rất ích kỷ. Trước đó, do những trở ngại của gia đìnhkhiến cho tình yêu của họ được bao phủ dưới tấm mạng mỏng manh, tình yêu chỉ cóthể thể hiện qua ánh mắt dưới tấm mạng mỏng manh đó, còn khi đã ở bên nhau sớmtối thì tất nhiên phải lột bỏ hết những gì che đậy. Hai người đã cãi nhau vềnhững chuyện vặt vãnh không đáng nói trong vô vàn vấn đề của cuộc sống, và sựlựa chọn thông thường không tránh khỏi sự khác biệt, ai cũng hy vọng người kiasẽ thoả hiệp vì tình yêu. Sự rạn nứt cuối cùng chỉ là vì sau khi đi làm vềThiệu Giai Thuyên đòi đi ăn món ăn Nhật Bản, còn Tạ Bằng Ninh thì nói mìnhkhông thích. Một bữa cơm tối thông thường, một lý do đáng buồn cười đã trởthành cọng rơm cuối cùng khiến con lạc đà quỵ ngã, khiến cho họ thực sự thấtvọng về đối phương, kết quả là người nào thích ăn canh thì ăn canh, người nàothích ăn mỳ kéo thì ăn mỳ kéo. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cả haingười đều mong rằng không có đoạn cuối cùng ấy, như thế ít ra còn có thể oántrách cho duyên phận và vẫn giữ được tình yêu không hy vọng kia. Sau khi kếtthúc khoá học, Tạ Bằng Ninh từ bỏ ý định nhận chức ở Thượng Hải, một mình trởvề chốn cũ.
Khi nghe Tạ Bằng Ninh kểnhững chuyện này, Tuần Tuần hoàn toàn không có vẻ gì là sốt sắng muốn nghe,ngược lại, cô sợ người khác trút bỏ những bí mật của họ cho mình. Người nói ranhững điều đó sẽ thấy nhẹ nhàng, giống như đã nhổ một bãi đờm, còn người buộcphải nghe thì không thể không dành một chỗ trong bộ não để chứa thứ mà chưa hẳnđã khiến cho người ta thấy vui.
Tạ Bằng Ninh là ngườinhạy cảm, anh có thể cảm nhận thấy sự lãnh đạm của cô, nhưng người có thể tincậy, có thể hiểu và không có phản ứng quyết liệt đối với việc này trừ cô rakhông còn ai khác, anh không thể nói với bố mẹ mình.
Tạ Bằng Ninh đã từng hỏicô, hai người chia tay coi như không hợp thì tan, nhưng không lẽ lại không thểlàm bạn của nhau?
Tuần Tuần đã phải rất khókhăn để nói ra câu thực lòng rằng, cô không cần thứ tình bạn ấy lắm.
Tạm biệt cũng là bạn, đólà lời trong bài hát, trên thực tế, thế giới này có biết bao nhiêu người, làmbạn với ai mà chẳng được, việc gì lại cứ phải với một người đã từng má ấp môikề sau đó quay mặt trở thành thù hận? Đã ly hôn rồi, nếu hai bên không có ý,vậy thì đường ai nấy đi, không nên tơ vương và cũng chẳng nên thù hận, như thếmới là một kết thúc tốt nhất. Nếu có tình cờ gặp lại, nhiều nhất cũng chỉ hỏimột câu: “Anh/em có khoẻ không?”, giống như lúc này đây.
Tuần Tuần lịch sự hỏithăm Tạ Bằng Ninh, sau đó chờ câu trả lời cũng rất lịch sự của Tạ Bằng Ninh:“Rất tốt”.
Nhưng một hồi lâu mà TạBằng Ninh vẫn không nói gì, Tuần Tuần thấy rất khó xử, bèn nói tiếp luôn rằng:“Chắc là anh vẫn ổn. Em cũng vậy, mọi chuyện đều tốt”.
Biểu hiện của Trì Trinhgiống như nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Tuần Tuần kéo vạt áo của TrìTrinh nói: “Chọn xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Tuần Tuần hướng về phíaTạ Bằng Ninh, gật đầu nói: “Tạm biệt”.
Trì Trinh một tay cầmchiếc chăn mới mua, tay kia kéo tay Tuần Tuần. Khi hai người đi ngang chỗ TạBằng Ninh, Tạ Bằng Ninh bất chợt lên tiếng hỏi: “Tuần Tuần, có thật là em sốngtốt không?”.
Tuần Tuần quay lại nhìnTạ Bằng Ninh một cái.
Trong chiếc xe mua hàngcủa Tạ Bằng Ninh toàn là đồ ăn. Siêu thị này cách cơ quan của Tạ Bằng Ninhkhông xa, chắc hẳn là sau khi tan ca anh đến đây mua đồ ăn cho cả mấy ngày.Trước đây khi họ còn sống với nhau, mọi chuyện này đều do một tay Tuần Tuần loliệu, Tạ Bằng Ninh rất ít khi phải để tâm đến chuyện mắm muối, dưa cà, thậm chíanh chưa từng cùng cô đi siêu thị bao giờ và cũng chưa bao giờ tự mình mua vềlấy một quả táo. Là vợ chồng trong ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, tuy khôngthể như giấc mộng không dấu vết, tuy nhiên sau khi chia tay nhau, Tuần Tuầnthường nhớ đến ban công phơi đồ của nhà họ Tạ, nhớ đến những chiếc ga giườnggiặt không bao giờ hết, nhớ những chiếc sơ mi của Tạ Bằng Ninh, cà vạt và cảgiày, song lại rất ít khi nhớ đến khuôn mặt của nam chủ nhân. Hình ảnh Tạ BằngNinh với chiếc xe đẩy đồ khiến Tuần Tuần cảm thấy rất xa lạ.
Chuyện đã đến lúc này thìtốt hay không tốt có liên quan gì đến anh nữa đâu?
Trì Trinh cứ lật đi lậtlại chiếc di động trong tay, câu hỏi của Tạ Bằng Ninh nghe qua thì là hỏi TuầnTuần, nhưng thực chất thì lại là sự thăm dò và câu hỏi dành cho Trì Trinh.
Đợi Tuần Tuần một lúc,Trì Trinh quay đầu đi.
“Lề mề gì nữa thế, tôiđang đau đầu muốn chết đây, về nhà thôi!”
Tuần Tuần đành phải tiếp tục dìu “người bệnh”, đi đượcmấy bước, thấy không nén được nữa mới nhắc nhở: “Này, anh chỉ bị cảm thôi, saolại phải đi cà nhắc như thế?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]