Sau khi đám tang kếtthúc, người chết cũng đã được mồ yên mả đẹp, người còn sống thì phải tiếp tụcvới những tính toán cơm áo gạo tiền. Anh và chị của Tăng Dục ở nhà khách củatrường, dứt khoát không bước chân về nhà lấy một bước. Vì ở nơi đó có ký ứctrước đây của họ, nhưng giờ đây thì đầy dấu vết của cuộc sống giữa cha họ vớingười đàn bà khác. Mẹ đẻ của họ sớm đã trở thành dấu vết trên cát, bị con sóngsau trào lên xoá tan đi, tất cả mọi người đều coi người đàn bà tranh chỗ ngườikhác là goá phụ của Giáo sư Tăng, không ai còn nhớ đến bà Tăng, một người từngtồn tại trên đời này, trừ họ ra.
Thông qua Tăng Dục, họhẹn hai mẹ con Tuần Tuần ra ngoài gặp mặt để bàn về chuyện phân chia tài sảncủa Giáo sư Tăng. Mẹ Tuần Tuần tránh mặt nên từ chối không gặp. Trong suy nghĩcủa bà, dù nói gì thì bà cũng là mẹ kế của bọn họ, có chuyện gì thì họ cũngphải đích thân đến nhà hỏi thăm, đó là sự tôn trọng tối thiểu. Huống hồ, tronglòng bà không hề tồn tại vấn đề “phân chia”. Những thứ mà chồng bà để lại,đương nhiên là của bà, không ai có thể cướp khỏi tay bà.
Mẹ Tuần Tuần không hiểuluật pháp, bà có thể làm như vậy, nhưng còn Tuần Tuần thì lại không lạc quangiống như mẹ. Căn nhà mà Giáo sư Tăng và mẹ cô chung sống có từ trước khi họlấy nhau, là tài sản chung của Giáo sư Tăng với người vợ trước. Sau khi lấy mẹTuần Tuần, do áp lực từ con cái, Giáo sư Tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-the-phu-thanh/2223303/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.