Nhận được truyền triệu, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn lập tức khởi hành tiến cung.
Ngồi trong xe ngựa, Chu Thanh khoanh tay nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Cha, người cố ý đúng không?"
Chu Hoài Sơn bày ra vẻ mặt đắc ý đáp: "Tiểu tử kia mỗi khi phiền lòng, đều thích đứng ở nơi cao nhìn về phía xa, về sau ta đưa cho hắn một cái kính viễn vọng, hắn liền phá lệ ưa thích cầm kính nhìn khắp nơi, ta là cá cược vào vận may thôi."
"Cha định làm gì?"
Chu Hoài Sơn liền hừ lạnh một tiếng.
"Chu Bỉnh Đức chết, vậy chuyện ta bị hạ độc, liền không thể tìm ông ta đòi lại công bằng, nhưng mà, không có nghĩa là chuyện này cứ thế là xong!"
Nói đoạn, Chu Hoài Sơn ý vị sâu xa thở dài, vỗ vỗ vai Chu Thanh.
"Khuê nữ, con phải nhớ kỹ một câu, đứa trẻ có khóc thì mới có đường ăn, làm người cái gì có thể không có, nhưng mà khóc, thì nhất định phải làm!"
Chu Hoài Sơn lại cười hề hề bổ sung: "Đương nhiên, không phải gặp người nào cũng khóc, phải tìm đúng đối tượng kìa."
Phủi phủi đám bụi không tồn tại trên người, Chu Hoài Sơn mặt mày hớn hở cười nói.
"Khóc với hoàng thượng khóc đương nhiên phải khác khóc với người bình thường chứ."
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, cảm giác cha già của mình đắc ý đến mức sắp bay lên trời rồi.
"Cha của con đây là đang chỉ điểm một hai cho con, con cố gắng mà học đi! Riêng con là học miễn phí, chứ nếu là người khác thì ta đã thu phí rồi."
Chu Thanh.. Hít sâu một hơi, yên lặng không thèm tiếp lời.
Không thể không nói, cha nàng đích xác là một người rất trâu bò. Lần cung yến trước đó, theo lý thuyết, căn bản không có chỗ cho hai cha con bọn họ, nhưng từ sáng sớm, cha nàng đã bảo nàng ăn mặc chỉnh tề, ở nhà yên lặng chờ đợi. Quả nhiên, chờ được người trong cung đến truyền triệu. Lần này, lại là như vậy. Tựa hồ hắn nắm rất rõ tâm ý của hoàng thượng vậy.
Cũng phải..
Một Hầu gia là lượt cao cấp, sao có thể không ước đoán được thánh ý kia chứ. Đáng tiếc, đời trước, một nhà Vinh Dương Hầu Phủ phải nhận kết cục quá thảm.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng hô khẩu hiệu diễu hành thị uy, xen lẫn tâm sự trong lòng, không bao lâu sau, xe ngựa đã đến trước cửa cung. Dưới sự hướng dẫn của tiểu nội thị, hai người đi thẳng đến ngự thư phòng. Khác với lần cung yến trước đó, lần này, hoàng thượng xem ra có vẻ thân thiết vô cùng.
Sau khi hành lễ vấn an, hoàng thượng liền cười nói: "Trẫm đột nhiên truyền triệu, hẳn là đã hù dọa các ngươi rồi."
Chu Hoài Sơn rất cung kính đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, có thể được bệ hạ truyền triệu, là phúc phận thảo dân đã tu luyện mấy đời, chỉ có kích động. Không dối gạt bệ hạ, lúc thái giám truyền chỉ đến, thảo dân còn đang ở trên nóc nhà, nghe được tin tức suýt chút nữa đã kích động đến mức lăn từ trên đó xuống đất."
Chu Thanh..
Người rõ ràng là bình chân như vại lại cực kỳ tỉnh táo phái Lý Nhị mang mình từ nóc phòng bay thẳng xuống dưới mà.
Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn, lòng tràn đầy hiếu kỳ. Anh nông dân này từ nông thôn tới, lần đầu đến ngự thư phòng, thế mà lại bình thản tự nhiên như vậy. Bốn chữ 'mượn xác hoàn hồn', lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hoàng thượng. Vẻ mặt anh nông dân này vô cùng chất phác, hoàn toàn khác so với Vinh Dương Hầu. Nhưng mà phong cách nói chuyện này, không thể không nói, thật sự có chỗ giống nhau.
Vuốt ve ngón tay, hoàng thượng bất động thanh sắc hỏi: "Ồ? Ở trên nóc nhà sao? Để làm gì?"
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, bên ngoài đang tại cử hành biểu tình thị uy đây, vốn dĩ, thảo dân cũng là muốn tham gia, nhưng mà trẻ con trong nhà bỗng nhiên đổ bệnh, thảo dân không thể thamg gia được, nhưng trong lòng lại phá lệ nhớ thương, liền dứt khoát leo lên nóc nhà, tham dự từ xa một chút."
Hoàng thượng..
Tham dự từ xa?
Tham dự từ xa..
Tham dự từ xa!
Ầm! Một thanh âm như sóng cuộn từ một nơi xa xôi xô vào trong não: Thần gọi cái này là tham dự từ xa!
Ngày sinh nhật năm đó, hoàng thượng muốn mời Vinh Dương Hầu tiến cung cùng chúc mừng, nhưng Vinh Dương Hầu lại bị phong hàn không thể vào dự. Về sau, lúc đến Vinh Dương Hầu Phủ, hoàng thượng có nhắc đến chuyện này, Vinh Dương Hầu liền vỗ đầu ông nói, ngày sinh nhật của ông, hắn có tham dự từ xa.
Kí ức cuộn trào trong đầu, lại nhìn gương mặt chất phác đàng hoàng của Chu Hoài Sơn, hoàng thượng đè nén cảm xúc, nói: "Trẻ con trong nhà bị bệnh? Theo như trẫm biết thì, hình như ngươi chỉ có một nữ nhi."
Chu Hoài Sơn liền cười đáp: "Bệ hạ anh minh, thảo dân đúng là chỉ một đứa con gái, đưa bé kia là con của em trai thảo dân, cũng chính là cháu trai ruột của thảo dân, hôm nay bị kinh sợ quá độ nên mới phát sốt."
Hoàng thượng lập tức nhớ ra, hôm nay Thẩm Lệ thượng triều có báo tin, ông bà cha mẹ của Chu Viễn trong vòng một đêm toàn bộ đều trúng độc mà chết. Nhưng ông nhìn thần sắc này của Chu Hoài Sơn, cũng không hề giống như đang thương tâm khổ sở.
"Đứa nhỏ vì sao lại bị kinh hãi?" Hoàng thượng thử dò xét hỏi.
Trên mặt Chu Hoài Sơn lập tức nổi lên vẻ bi thương, nhẹ nhàng thở dài một hơi đáp: "Lời này nói ra, chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng tức giận."
Hoàng thượng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Ngươi cứ nói đi."
"Thảo dân cùng với Chu Viễn, phu quân của tam tiểu thư phủ Đoan Khang Bá, vốn là cùng nhánh, cha hắn là đại ca ruột của thảo dân, có điều bởi vì một ít chuyện, chúng ta đã phân tông. Ông nội của Chu Viễn tên là Chu Bỉnh Đức, ngay tại hôm qua, có tìm đến cháu trai của thảo dân, đưa cho thằng bé một gói đường, bảo nó đưa cho thảo dân, nói là muốn hòa giải cùng thảo dân. Hôm qua, thằng bé lại quên khuấy mất chuyện này, nên không nói với thảo dân. Đến hôm nay, nghe được tin rằng, Chu Bỉnh Đức đã trúng độc chết. Tuy nói là phân tông, nhưng đến cùng vẫn là cha mẹ ruột, thảo dân được tin tức liền lập tức chạy tới, kết quả nửa đường, cháu trai thảo dân nhớ tới gói kẹo đường, liền lấy ra đưa cho thảo dân. Vừa vặn xe ngựa xóc nảy, bọc đường bị tung ra, rơi xuống chỗ dát bạc trang trí trên xe ngựa. Bạc lập tức biến thành màu đen."
Chu Hoài Sơn nói đến đây, liền ngừng lời. Tiếng nói giống như bị kẹt ngay tại chỗ màu đen này.
Nội thị tổng quản cả kinh, vội vã quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, chỉ thấy khuôn mặt hoàng thượng đã tái xanh tái xám. Trực giác nói cho Hoàng Thượng biết, Chu Hoài Sơn trước mắt, có mối quan hệ không tầm thường với Vinh Dương Hầu. Vinh Dương Hầu cũng là bị độc chết, nếu như người trước mắt này, cũng không có dấu hiệu nào mà đột nhiên chết đi, lại còn chết bởi trúng độc, Hoàng thượng sợ là khó có thể chịu đựng được sự đả kích này.
Chu Hoài Sơn nhìn thần sắc của hoàng thượng, khóe miệng giật giật mấy lần, lại nói tiếp: "Thảo dân vạn vạn lần không ngờ, trong gói đường Chu Bỉnh Đức cho thảo dân, lại có độc. Nhưng người cũng đã chết, thảo dân cũng không thể nào so đo nữa. Cũng chỉ là chút chuyện nghe vào bẩn tai, mong bệ hạ không tức giận."
Hoàng thượng hừ một tiếng, cảm thấy rất không thoải mái, hỏi: "Vậy ngươi leo lên nóc nhà là để làm gì?"
Chu Hoài Sơn liền yên lặng móc ra hai tấm biểu ngữ, rồi trải ra.
"Bên ngoài không phải đang diễu hành thị uy sao, thảo dân là nhân vật trọng yếu trong đó, không thể không tham dự, liền đứng trên nóc nhà nâng băng biểu ngữ tham dự một chút."
Hoàng thượng trực tiếp bị hành động của Chu Hoài Sơn làm cho choáng váng. Thì ra hắn đứng trên nóc nhà, lúc giơ cái này, lúc nâng cái khác, chính là vì thế.
"Ngươi.. không thương tâm sao?"
Chu Hoài Sơn nhếch miệng thật thà cười nói: "Cũng không thể nói là không thương tâm, dù sao nhiều năm như vậy, chuyện hạ độc còn làm cho người ta thương tâm hơn nhiều."
Trong lòng Hoàng thượng lập tức nặng trĩu. Nếu như người này, quả thật là Vinh Dương Hầu mượn xác hoàn hồn, vậy những năm qua, hắn đến cùng đã phải chịu bao nhiêu cay đắng. Đến mức xảy ra loại chuyện này, hắn cũng có thể bình thản cứng rắn đối mặt như thế?
Đang nói chuyện, tiểu nội thị đứng bên ngoài đã hồi bẩm: "Bệ hạ, Trịnh ngự sử cầu kiến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]