Chương trước
Chương sau
"Đối với Chu Viễn mà nói, sự tồn tại của người nhà căn bản chính là một loại gánh nặng cùng vướng víu, bọn họ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai của hắn. Cho nên, vì để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Chu Viễn dứt khoát diệt trừ người nhà. Đây là thứ nhất. Thứ hai, bởi vì bản án của Chu Hoài Hải, hiện tại Chu Viễn phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đột nhiên một đêm chết cả nhà, đối với hắn mà nói, lại là một chuyện tốt. Ít nhất, người muốn bảo hộ Chu Viễn, có thể mượn chuyện này làm cái cớ, nói rằng hết thảy mọi chuyện là có người yếu hại Chu Viễn. Đến lúc đó, dù có điều tra ra cái gì, cũng hoàn toàn có thể tìm một lí do tẩy trắng cho hắn. Hơn nữa Chu Viễn lại còn có thể thu được sự thông cảm của nhiều người. Dù sao, trong vòng một đêm chết cả nhà, đây quả thật là cực thảm rồi. Thứ ba.."

Chu Hoài Sơn nghe có chút đau đầu, khoát tay chặn lại: "Ngươi đừng nói cái gì mà thứ nhất thứ hai nữa, ngươi chỉ cần cho ta biết, ta có thể đi diễu hành thị uy nữa không?"

Thẩm Lệ nghĩ nghĩ, đáp: "E rằng không được."

Chu Hoài Sơn lập tức rũ vai cúi đầu, chẳng thiết nói gì nữa, chắp tay sau lưng quay đầu bỏ đi.

Hắn vừa đi, Chu Thanh liền tiến lại gần Thẩm Lệ, hỏi: "Trước mắt, chúng ta có thể làm gì?"

Thẩm Lệ ôm lấy Chu Thanh, gắt gao siết chặt nàng trong lồng ngực của mình, cọ cọ cằm lên vai nàng, nói: "Chờ ta là tốt rồi."

Chu Thanh có chút đau lòng Thẩm Lệ tiều tụy mệt mỏi, hỏi: "Đêm qua không ngủ sao?"

Thẩm Lệ ấm ách 'ừm' một tiếng, lại ôm Chu Thanh thật chặt, rồi mới buông nàng ra.

"Ta còn có việc phải đi trước, mọi người chú ý một chút, bên kia, cũng không cần đi phúng viếng, đã triệt để tách ra, cũng không còn là người một nhà nữa."

Chu Thanh gật gật đầu, đáp: "Ta hiểu rồi, huynh nhớ chú ý thân thể."

Thẩm Lệ..

Nhìn Chu Thanh chẳng có dấu hiệu nào là sẽ đỏ mặt, lập tức hạ cờ trắng đầu hàng, quay lưng bỏ chạy. Đi được mấy bước, hắn chợt nhớ ra, mình còn chưa có tính sổ với nàng về tin đồn kia!

Thẩm Lệ vừa đi, Chu Thanh không yên lòng Chu Bình, quyết định ở lại trong phòng, chăm sóc Chu Bình. Mới ngồi được một lát, đã nghe thấy tiếng kêu gào của Chu Hoài Sơn. Chu Thanh chỉ sợ hắn đánh thức Chu Bình, liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

"Cha kêu cái gì thế!" Đè thấp giọng, Chu Thanh tức giận hỏi.

Chu Hoài Sơn bĩu môi, trợn trắng mắt đáp: "Bọn họ đang đi diễu hành rồi!"

Chu Thanh liền hỏi: "Là học sinh Quốc Tử giám sao?"

Chu Hoài Sơn hưng phấn gật đầu đáp: "Đúng vậy! Không riêng gì Quốc Tử giám, còn rất nhiều người a!

" Vậy cha có đi không? "

" Không đi. "

" Vì sao? "



" Thẩm Lệ không phải đã nói là ta không thể đi sao? "

Chu Thanh.. Đột nhiên liền tự thể nghiệm cảm ngộ hai từ 'á khẩu', không trả lời được, cha nàng thật đúng là cái gì cũng nói được.

Chu Thanh lập tức cảnh giác, hỏi:" Cha lại muốn làm gì! "

Chu Hoài Sơn nở nụ cười thần thần bí bí, lôi từ trong ngực áo ra hai bộ tranh chữ, trải ra. Nhìn hai bộ tranh chữ trước mặt, Chu Thanh nhíu mày chậm rãi dời ánh mắt về phía Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn thu tranh chữ lại, rồi kéo Chu Thanh:" Đi, mau đi giúp cha! "

" Không được, Bình tử còn đang ngủ đấy! "

" Không có việc gì, nó chỉ là bị làm cho sợ hết hồn thôi, lại nói, nơi này có tỳ nữ trông coi, cần con làm gì, con chính là lười biếng. "

Cứ thế, Chu Thanh bị Chu Hoài Sơn kéo tuột ra ngoài. Hai người leo lên một cái thang, bò trên nóc phòng, sau khi leo lên, Chu Thanh liền hối hận. Tiếng hô hào biểu tình bên ngoài không ngừng truyền đến.

Mỗi khi đám đông hô vang câu: Quyết không để thể lực ác ức hiếp bách tính, xuyên tạc cuộc sống của người khác.

Chu Hoài Sơn liền giơ cao tấm tranh chữ" Trả lại công bằng cho ta "lên.

Bên ngoài lại hô: Trước luật pháp, người người bình đẳng, ngăn chặn cường quyền, nghiêm trị hung thủ.

Chu Hoài Sơn liền giơ cao khẩu hiệu" ta cũng vậy "lên.

Bên ngoài hô một câu, hắn liền giơ cao một tấm khẩu hiệu. Bận bịu quên cả trời đất.

Chu Thanh chợt phát hiện, cha nàng, xem như là đã tham dự diễu hành rồi~~~

" Cha, làm thế này thì có ý nghĩa gì? "Chu Thanh rảnh rỗi ngồi chơi trên nóc nhà, không hiểu nhìn cha nàng hỏi.

Chu Hoài Sơn vội vàng đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.

" Con có biết cái gì gọi là tham dự không, con cũng không hề tham dự, thì làm sao biết là không có ý nghĩa! Ta thực sự rất nhớ Triệu Đại Thành! Nếu có hắn ở đây, nhất định hắn có thể cùng ta giơ khẩu hiệu rồi. "

Chu Thanh liền nghĩ đến chuyện ở Hồng Ngọc phường, mím mím khóe miệng không nói gì nữa.

Bên này, hai cha con bọn họ ngồi trên nóc nhà tham dự diễu hành thị uy.

Bên kia, hoàng đế bệ hạ khó khăn lắm mới có được nửa ngày rảnh rỗi, liền mang theo tổng quản nội thị đứng trên tường thành cao phóng mắt nhìn ra xa. Trong tay hoàng đế cầm một cái kính viễn vọng dùng trong quân đội.



Đứng trên tường thanh cao, hoàng thượng giơ kính viễn vọng nhìn ra phía ngoài Hoàng cung, nhìn qua nhìn lại, bất chợt bật cười to.

Nội thị tổng quản buồn bực nhìn sang, hỏi:" Bệ hạ thấy được chuyện gì mà cao hứng vậy? "

Hoàng thượng tràn đầy phấn khởi đưa kính viễn vọng cho nội thị tổng quản, nói:" Ngươi nhìn về phía nhà Hồ Vi Nhạc đi. "

Nội thị tổng quản lập tức trợn trắng mắt trong lòng. Đường đường là một đế vương, thế mà lại rõ nơi ở của thần tử triều đình như lòng bàn tay. Ngài thật đúng là một tên 'biến thái' kính nghiệp đấy!

Vừa âm thầm chửi bậy, nội thị tổng quản vừa cung thuận tiếp lấy kính viễn vọng, chuẩn xác nhắm thẳng về phía nhà Hồ Vi Nhạc mà nhìn.

Hoàng thượng liền khoanh tay đứng ở một bên cười lạnh:" A, ngươi thực sự biết nhà của Hồ Vi Nhạc ở nơi nào, ngươi đúng là giỏi đấy! "

Vẻ mặt Nội thị tổng quản như vừa ăn phải quả ớt to. Ông ta không định đọ hiểu biết với Hoàng Thượng đâu. Xuyên qua kính viễn vọng, ông ta thấy có hai người đang ngồi trên nóc nhà. Bộ dáng thì không rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy một người lúc thì giơ thứ này, lát lại giơ thứ khác lên cao.

Nội thị tổng quản một mặt buồn bực, thu kính viễn vọng trả về cho hoàng thượng, hỏi:" Bệ hạ, người nọ đang làm cái gì thế? "

Hoàng thượng liền cười đáp:" Làm gì thì trẫm không rõ, gọi tiến cung hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết sao. "

Nội thị tổng quản nhất thời trợn mắt há mồm, chấn kinh nhìn hoàng thượng.

" Gọi tiến cung? "

Hôm nay ngài sao thế? Điên rồi sao? Dân chúng ngoài cung leo lên nóc nhà mình tìm thú vui, ngài nhìn cảm thấy hiếu kỳ liền muốn triệu người ta tiến cung để hỏi. Ngài là hôn quân sao?

Nghênh tiếp cái nhìn trần trụi của nội thị tổng quản, hoàng thượng tức giận nói:" Đó là nhà của Chu Hoài Sơn! "

Nội thị tổng quản sững sờ, vô thức nghĩ đến Vinh Dương Hầu.

Hoàng thượng thở dài một tiếng, nói:" Không phải Vinh Dương Hầu, là nhạc phụ của Thẩm Lệ, Chu Hoài Sơn. "

Nội thị tổng quản lập tức nhìn hoàng thượng với ánh mắt đầy thông cảm cùng đau lòng. Hoàng thượng đây là nhớ Vinh Dương Hầu a. Nếu không, làm sao ngài ấy lại biết nhà Chu Hoài Sơn ở đâu.

" Lão nô lập tức đi truyền triệu."

Hoàng thượng 'ừ' một tiếng.

Kể từ sau bữa cung yến ngày đó, ông vẫn luôn muốn truyền triệu Chu Hoài Sơn. Ông muốn hỏi hắn chuyện có liên quan đến việc Vinh Dương Hầu báo mộng, lại luôn cảm thấy căn bản cũng không phải là báo mộng gì đó, mà chính là mượn xác hoàn hồn.

Mặc kệ là loại nào, ông vẫn muốn trò chuyện với Chu Hoài Sơn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.