.Thứ Hai, lại phải đến trường, từ lúc Lê Tố rời nhà cho đến khi ngồi vào trong xe, cậu luôn có cảm giác thật mờ mịt.
Tuy rằng cậu đã tự nhủ với bản thân mình không cần để ý đến cái nhìn của người khác, không thích nghe bọn họ nói bậy, nhưng thời điểm phải đối mặt với hoàn cảnh này, cậu vẫn như cũ nhận thấy vô cùng khó chịu và phiền não.
Đến tiết thứ ba, đương ngồi nghe giảng, Lê Tố đột nhiên hướng nhìn bên ngoài phòng học, vừa vặn trống thấy An Duy, Lê Tố sửng sốt, An Duy đối cậu cười cười, hắn dùng tay ra hiệu tôi chờ em, rồi bước đi.
Lê Tố trừng mắt nhìn, sau đó đem tầm mắt chuyển sang bảng đen.
Sau khi tan học, cậu rời khỏi lớp, An Duy ở bên ngoài đối cậu cười, Lê Tố đi qua, hắn liền nắm lấy bờ vai của cậu, Lê Tố có chút không quen, tránh sang bên cạnh, hỏi, “Anh không lên lớp sao, anh tới làm cái gì?”
An Duy đáp, “Tôi vẽ cả đêm, mệt chết, nên đã ngủ luôn một giấc ở phòng nghỉ, dù sao cũng đến muộn, liền không đi học, tôi không phải đã nói muốn chuyển đến trường của em học sao, tôi đến đây là để nhìn xem nha, Tố Tố, theo giúp tôi nhìn xem nha.”
Lê Tố nói, “Tôi muốn lên lớp, anh cái người này, muốn cái gì liền làm cái đó.”
An Duy, “Đương nhiên, nghĩ sao thì làm vậy, chung quy là bị bắt buộc, còn có lý do nào khác kia chứ.”
“Anh chỉ biết viện vớ.” Lê Tố khinh thường nói.
An Duy ôm lấy bờ vai của cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-dich-dai-thu/1283341/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.