Lúc Trình cô nương bỏ đi, sắc mặt rất khó coi, nàng ta vẫn phải bảo người hầu nhà mình cẩn thận mang cái gương kia về nhưng đã không còn cái tính khí ngạo mạn như ban nãy nữa.
Diệu Diệu nhìn nàng ta đã đi xa, mới hừ mạnh một tiếng, ôm lấy cái gương bảo bối mình mua, nàng vừa quay đầu thì thấy Tuyên Trác mỉm cười nhìn mình. Đối diện với ánh mắt hắn, Diệu Diệu phồng má lên như bị chướng khí.
"Cái cô nương kia là ai?" Tuyên Trác hỏi: "Không ngờ lại có người mà muội ghét."
Nàng ban ngày gặp phải chuyện gì đều sẽ kể lại hết trong mộng cho Tuyên Trác nghe, nhưng Tuyên Trác lại chưa từng nghe nàng nhắc tới học sinh mới này. Diệu Diệu trước giờ là người không thù dai, luôn ôn hoà với mọi người, cho dù có không thích thì cũng sẽ cố gắng không thể hiện ra ngoài. Có thể khiến nàng ta bị mất mặt như vậy, chắc chắn trong lòng không hề ưa gì.
"Là đồng học mới ở trường." Muốn nói là người mình ghét thì chắc cũng không hẳn. Nhưng chỉ cần nghĩ Trình cô nương muốn làm Thái Tử Phi, trong lòng liền thập phần khó chịu, chỉ là nếu vì một lý do như vậy mà chán ghét người ta, Diệu Diệu cảm thấy bản thân mình thật sự quá xấu tính.
"Nàng ta làm gì khiến muội bực mình sao?"
Diệu Diệu ánh mắt dao động, cây trâm trên đầu lắc lắc, ấp úng nói: "Không...... Không phải chuyện gì to tát."
"Thật không?"
"Nhưng huynh phải nhớ, nếu huynh gặp phải nàng ta thì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953403/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.