(*) Vì phiên ngoại các nhân vật đã lớn nên mình chuyển thành nàng- hắn nhé.
Nắng sớm mờ mờ chiếu qua ô cửa sổ gỗ khắc hoa, chim chóc hót líu lo ngoài mái hiên, nha hoàn nhẹ nhàng ôm chậu đồng tiến vào, “Kẽo kẹt” một tiếng, Diệu Diệu theo thói quen lập tức mở mắt.
Nàng xoa xoa hai mắt, ngáp nhỏ một cái rồi chầm chậm ngồi dậy.
Khăn vải ươn ướt lau trên mặt, cảm giác lạnh rùng mình truyền khắp người, Diệu Diệu cuối cùng cũng thanh tỉnh hoàn toàn.
Bây giờ đã vào xuân nhưng tiết trời sáng sớm vẫn còn khá lạnh, Diệu Diệu được nha hoàn kéo đi thay xiêm y, xong xuôi mới đi tìm chó.
Từ năm bảy tuổi, nàng đã dọn ra khỏi viện của phụ thân nên phòng bên cạnh cũng không còn là phòng mẫu thân nữa. Diệu Diệu một mình ở riêng một tiểu viện, lúc mới dọn ra còn hơi sờ sợ, cũng may tối nào phụ thân cũng đều tới kể truyện cổ tích trước khi ngủ, hơn nữa còn có Đại Hoàng và Đại Mực bên cạnh. Sau khi Diệu Diệu lớn lên, lá gan cũng to ra không ít, lúc ngủ đã cũng không còn cần mấy chú chó nằm cùng nữa.
Bọn chúng bây giờ đã có riêng gian phòng ở trong nhà, bên trong có mấy món đồ chơi cho chó, còn kê thêm đệm giường mềm mại. Qua nhiều năm, mấy chú chó đều đã trưởng thành, Đại Hoàng và Đại Mực đều là trưởng bối đức cao trọng vọng.
Diệu Diệu còn chưa đi tới thì bọn chúng đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng mà hưng phấn vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953393/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.