Trong đầu Nguyên Định Dã có trăm ngàn suy nghĩ chợt lóe lên, tất cả những lời Diệu Diệu lúc trước, nay bị một cái tên Trương Tú Nương xuyên đến cùng một chỗ làm cho hắn nhất thời đầu váng mắt hoa, hoảng hốt không phân rõ hiện thực hay mộng cảnh.
Hắn cắn răng, hai mắt phiếm hồng, gằn từng tiếng hỏi: "Nương cháu... Tên là gì?"
Diệu Diệu bị vẻ mặt của hắn làm hoảng sợ, không biết tại sao lúc trước thúc thúc đại tướng quân vốn ôn hoà nay bỗng nhiên lại biến thành như vậy, cô thấp thỏm: "Thúc thúc, thúc nắm đau cháu..."
Nguyên Định Dã như bị lửa thiêu, nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Hắn ngơ ngác nhìn Diệu Diệu, ánh mắt như tham lam nhìn từng sợi lông tơ trên người cô. Đúng rồi, đúng rồi, hắn lúc trước sao lại không phát hiện ra tướng mạo này rất giống Tú Nương chứ, còn đôi mắt con bé thì cực kỳ giống bản thân, đây chính là con của hắn và Tú Nương!
"Nương cháu tên Trương Tú Nương?"
Diệu Diệu sợ hãi nhìn hắn: "Đúng vậy."
"Nơi này là thôn Tiểu Khê?"
"Đúng ạ."
"Cháu năm nay..." Nguyên Định Dã nhẩm tính trong lòng cực nhanh: "...Năm tuổi?"
"Vâng."
Yết hầu Nguyên Định Dã như cứng lại: "Nương cháu, nàng ấy... Nàng ấy chết rồi?"
Diệu Diệu buồn bã lên tiếng.
Bàn tay của hắn đau xót xoa lên đầu Diệu Diệu, luồn vào từng sợi tóc rồi đi xuống khuôn mặt non mềm, còn có những vết thương trên mặt, động tác cực kỳ thận trọng, không dám dùng chút lực nào. Hắn nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953204/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.