"Phụ thân cháu chết?!"
Diệu Diệu cắn tan đường, vị chua của quả mận làm cô nhăn cả mặt lại rồi nuốt nguyên cả quả mận vào trong bụng, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ nhìn Nguyên Định Dã: "Phụ thân cháu chết rồi sao?!"
"..."
Nguyên Định Dã đột nhiên hoang mang, chậm rãi nháy một con mắt.
Nếu hắn nhớ không sai, tối hôm qua tiểu cô nương nói thân thế của mình thì chính là phụ mẫu đều không còn ở đây.
Cô không phụ không mẫu, chỉ có cả nhà cữu cữu tâm địa độc ác, ngay cả thân nhân còn sót lại cũng không cần cô, không có chỗ để đi, hắn mới động tâm muốn đưa tiểu cô nương lên kinh thành. Nhưng nếu phụ mẫu cô còn sống thì sao đến phiên hắn tới quan tâm?
Nguyên Định Dã nhíu mày.
"Phụ thân cháu không chết? Vậy ông ấy bây giờ đang ở đâu"
Diệu Diệu lắc đầu: "Cháu không biết."
"Cháu không biết?"
"Từ khi cháu ra đời thì chưa từng nhìn thấy phụ thân nhưng nương cháu nói sớm hay muộn sẽ có một ngày ông ấy sẽ trở lại đón cháu về." Diệu Diệu mấp máy môi, mất mát rũ mắt xuống, mứt quả trong tay như mất hết hương vị: "Nhưng cháu đã chờ rất lâu, phụ thân cháu vẫn chưa trở về."
"Nương cháu chẳng lẽ không nói phụ thân đi đâu sao?"
Diệu Diệu hơi mơ hồ nói: "Có lẽ là đi đánh trận?"
"Cháu nói phụ thân mình là đại tướng quân? Vậy phụ thân cháu là đại tướng quân nào?"
"Cháu không biết."
"Vậy ông ấy tên là gì?"
Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-than-chet-tran-da-tro-lai/2953202/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.