Ở trong phòng hai ngày, Lâu Minh Nguyệt có chút buồn chán, vừa vặn Đinh Bình đến, hai người liền cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
Từ chối đến nhà hàng khách sạn mà Đinh Bình gợi ý, Lâu Minh Nguyệt chọn một quán cơm trà gần đầu ngõ nhất. Mặt tiền không lớn, chỉ xếp sáu, bảy cái bàn, vách tường loang lổ, biển hiệu cũ kĩ, thực đơn cũng bị áo một lớp dầu mỡ, nhưng cũng không cản trở được sự phát đạt của nó, khách khứa ra vào ngồi bàn gần như kín chỗ, xóm giềng quanh đây dường như đều rất thích ghé qua.
Đợi mười phút cũng đợi được hai chỗ trống, nhân lúc Đinh Bình đi lấy đồ ăn, Lâu Minh Nguyệt liền lặng lẽ rời khỏi quán, bước qua cửa tiệm nhỏ sát vách hỏi xem có bán ổ khóa không.
Nửa đêm hôm qua, Lâu Minh Nguyệt lại bị tiếng động đánh thức, vừa mở mắt lại phát hiện quyển sách cậu đặt trên bàn trước khi ngủ bị rơi xuống sàn, còn không đợi cậu mơ màng ngâm cứu là ngoại lực gì ảnh hưởng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng rời đi.
Lâu Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, ra hành lang mới phát hiện khóa ngoài có dấu vết bị cạy. Chuyện này khiến cậu sợ đến mức không dám tắt đèn nữa, thậm chí còn không dám ngủ.
Vốn tưởng lại thêm một đêm mất ngủ, không ngờ thanh niên ở đối diện lại dậy đi vệ sinh. Có lẽ do ban ngày đã nghỉ ngơi đủ rồi, buổi tối hắn lại rất có tinh thần, dựa vào tường chơi game.
Hiệu ứng trò chơi cứ đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/3608838/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.