🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chúc Vi Tinh bị mở hộp sọ, ca mổ không lớn, tuy nhiên bác sĩ vẫn đề nghị cậu nằm trên giường một tháng. Có lẽ vì quá buồn chán nên Chúc Vi Tinh luôn hết nằm rồi lại ngồi dậy, lung la lung lay tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi y tá nhìn thấy, cô muốn nhiều lời bảo cậu ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tất cả đều bị nghẹn lại khi cô bắt gặp nét cô đơn trong mắt cậu trai này.

Chúc Vi Tinh nhìn qua như chẳng hề sợ hãi, không lắng lo nghĩ lung, thậm chí cũng chẳng buồn bã hay vui vẻ, thiếu đi cảm xúc linh hoạt vốn có của thanh thiếu niên, nhưng lại không hoàn toàn là một vũng nước đọng, trong đó có mờ mịt, có hiếu kì, cũng có kiếm tìm. Mờ mịt về cái thế giới mà cậu chẳng biết rõ này, hiếu kì về mọi thứ xung quanh, cũng như tìm kiếm sự thật và ý nghĩa về sự tồn tại của chính mình.

Cậu bắt đầu quan sát và thăm dò mọi thứ với kí ức trống rỗng, giống như một đứa trẻ mới vừa đến với thế giới này, yếu ớt và thận trọng từng li từng tí.

Lẽ ra đây là một hành vi tích cực, nhưng ai nhìn thấy cậu như thế cũng đều cảm thấy thương cảm và xót xa.

Không tiền, không sức khỏe, không người thân, không bạn bè, không kí ức, thậm chí là... không có chính mình.

Không chỉ các nhân viên y tế động lòng trắc ẩn đối với cậu, mà những bệnh nhân ở cùng khu hay người nhà của họ, gần như cả tầng lầu đều biết có một cậu trai ở phòng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/273209/chuong-2.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Phụ Sinh
Chương 2: Không chỗ nương tựa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.