Chúc Vi Tinh đứng trong một khu vườn rộng lớn, dưới chân là những khóm hoa tươi tắn, đài hoa từng đoá từng đoá to bằng miệng chén, đa số là màu trắng và tím, trải dài miên man, đua nhau khoe thắm, đẹp đến không gì tả nổi.
Hoa Ông Lão, cả vườn hoa Ông Lão.
Cậu biết loại hoa này, hoa Ông Lão rất mỏng manh, nếu nuôi hỏng thì thành nhóc con, nhưng nếu dưỡng tốt sẽ trở thành nữ hoàng. Với màu sắc và dáng dấp của đám hoa trước mặt cậu mà nói, giá trị của toàn bộ khu vườn này là không thể đo đếm.
Cúi người xuống, Chúc Vi Tinh muốn chạm vào cánh hoa, nhưng hẳn nhiên là sờ vào khoảng không.
Cậu nhìn xuống tay mình, như nhận ra điều gì, chậm rãi đứng lên.
Sau khi Khương Dực ăn bánh trôi xong, Chúc Vi Tinh liền đi ngủ, vừa mở mắt đã đến đây.
Cậu đã từng cho rằng tất cả những thứ kì lạ này đều là ảo ảnh trong mơ, nhưng giờ mới biết, thế giới này là thật, chỉ có cậu mới là một mớ hỗn độn.
Và nơi này chắc hẳn cũng là thật, chỉ là Chúc Vi Tinh giống như lần lang thang ở bệnh viện trước đó, lại một lần nữa du hồn.
Cho nên, đây là nơi nào?
Nhìn quanh bốn phía, Chúc Vi Tinh phát hiện phía sau khu vườn là một tòa nhà bốn tầng kiểu Tây thông nhau, có lan can chạm trổ hoa văn, gạch xám, bên trong đèn đuốc sáng trưng, rọi sáng cả một mảnh trời đêm.
Đêm mát sương sâu, gió trong vườn cũng trở nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh/2333227/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.