Chương trước
Chương sau
Trên đường về, Chúc Vi Tinh bị người từ xa gọi lại ở chợ lưu động.

Cậu nhìn lại, nhận ra là nhóm du côn, Trịnh Chiếu Văn và Lại Dương không có ở đó, những người còn lại đang ngồi trước một tiệm đồ xào lớn.

Chúc Vi Tinh bước tới, được bọn họ nhiệt tình mời ngồi chung.

Khương Dực cũng ở đó, trước mặt đặt ly bia, trên đất còn lăn lóc bảy, tám chai, nhóm này rõ ràng là đang chè chén đến hăng say.

Chúc Vi Tinh không ăn, cũng không có hứng thú ngồi uống với bọn họ, cậu lắc đầu muốn đi, thì chợt thấy Khương Dực ném gì đó lên bàn.

Nhìn kĩ, hóa ra là hộp nhựa của cậu hôm nọ.

Người này ra ngoài ăn sao còn mang theo cái này?

Lại thấy Khương Dực bĩu môi liếc sang ghế đẩu nhỏ bên cạnh.

Chúc Vi Tinh đã hiểu, ý là không ngồi lại thì không trả hộp nhựa cho cậu.

Đây là nhà ăn trường mẫu giáo sao? Ấu trĩ đến thế là cùng.

Nhưng cậu vẫn là ngồi xuống. Hết cách rồi, hộp cơm chất lượng rất tốt, cậu không nỡ bỏ.

A Bồn hỏi Chúc Vi Tinh ăn gì. Cậu gọi một tô mì hoành thánh nhỏ.

Bỗng nhiên cổ tay cậu bị tóm lấy, lật ra, để lộ một cái lỗ chỗ khuy áo, vết còn mới, như thể vừa bị xé ra.

Đối mặt với dò hỏi từ ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của Khương Dực, Chúc Vi Tinh rút tay lại giải thích: "Lúc ra khỏi lớp không cẩn thận bị vướng vào tay nắm cửa."

Thực ra là vừa rồi cậu gặp một nam sinh xa lạ ở phòng học nhỏ, sau khi nghe đàn xong thì hỏi cậu là ai một cách khó hiểu, không nhận được trả lời thì bật đèn pin điện thoại soi mặt Chúc Vi Tinh, cậu bị ánh sáng chói mắt rọi vào phải tránh đi, trong bóng tối không cẩn thận bị quẹt tay làm xước cổ tay áo.

Vừa vặn có thầy giám sát đi ngang qua tòa nhạc, để tránh bị tra hỏi sao muộn như vậy còn chưa về, Chúc Vi Tinh đành mặc kệ nam sinh kia, vội vàng rời đi.

Phỏng chừng chỉ là ai đó đi ngang qua, tò mò và thất lễ thôi, không liên quan đến cậu.

Chúc Vi Tinh không để tâm lắm.

Mì hoành thánh của cậu được đặt lên bàn, cậu ăn vài miếng, cảm thấy ống quần có ma sát, nhìn xuống thì thấy một cái đầu lông xù to lớn thò ra dưới gầm bàn, ngơ ngác nhìn tô mì... của cậu, hai mắt láo liên tràn ngập mong đợi.

Hóa ra Khương Đại Phú cũng ở đây, lúc đi ăn mang theo chó cưng, thường thì chó chịu khổ, nhưng người lại càng khổ hơn.

Chúc Vi Tinh không đành lòng liếc nhìn Khương Đại Phú, lại nhìn sang Khương Dực.

Khương Dực lạnh lùng vô tình vươn tay, đẩy đầu chó lại xuống bàn.



Quản Hiểu Lương giải thích: "Phạt nó đấy, chắc nó ở ngoài lâu quá nên trở về liền không quen, hôm qua ồn ào lão Khương cả đêm, khiến mấy bà mấy bác còn không dám lên nhà Khương kháng nghị, chỉ dám lặng lẽ đem đơn khiếu nại nhét vào tiệm sửa xe." Quá thảm.

Hắn ta ngáp một cái: "Hôm qua Đại Phú kêu to, mẹ nó tôi cũng bị đánh thức đến mấy lần, châm chích đến nỗi lúc ngủ còn tưởng lốp xe nào bị xì rồi chứ, hại tôi mơ cả đêm, tức chết rồi."

Căn nhà nhỏ hắn thuê ở tòa nhà 4, cách Khương Dực không xa, thêm cái chất lượng cách âm ở Linh Giáp mà nói, muốn yên tĩnh một mình thì đừng hòng.

Thấy Chúc Vi Tinh ngạc nhiên, Quản Hiểu Lương lại khó hiểu: "Nửa đêm tôi tỉnh dậy nhìn xem, Đại Phú của chúng ta chính là đang hướng về nhà cậu kêu gào, ngay cả đầu cũng thò ra ngoài cửa sổ luôn, cậu không hay biết gì sao?"

Tay Chúc Vi Tinh dừng lại, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Khương Đại Phú dưới gầm bàn, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của chủ nhân nó, bỗng nhiên như hiểu ra.

"Tôi... ngủ say." Chúc Vi Tinh nói.

Quản Hiểu Lương phục luôn: "Có thể ngủ say đến vậy sao? Quả là chân nhân không lộ mặt!"

"Lại nằm mơ?" Khương Dực đột nhiên hỏi.

Chúc Vi Tinh ngầm trao đổi ánh mắt hiểu ý với hắn, thành thật nói: "Ừ."

Quản Hiểu Lương tò mò: "Kể nghe xem xem."

Chúc Vi Tinh nói: "Đến một căn nhà giàu, có vườn lớn, phòng lớn, có cả phòng nhạc cụ, toàn là đồ cổ, chỉ có một mình tôi."

A Bồn reo hò: "Oà."

Quản Hiểu Lương cũng đệm một tiếng: "Hô."

Khương Dực uống hớp bia: "Chủ nhân đâu?"

Chúc Vi Tinh rũ mắt: "Tôi chính là chủ nhân."

A Bồn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thảo nào không nỡ tỉnh dậy."

Quản Hiểu Lương cười hỏi: "Ngài đây là đầu thai thành công tử nhà nào vậy?"

Chúc Vi Tinh thực sự đáp: "Không nhớ rõ tên, chỉ nhớ họ thôi."

A Bồn: "Có phải họ Yến không?"

Khương Dực giương mắt.

Chúc Vi Tinh nhìn hắn, nhấn từng chữ: "Tôi họ Lâu."

********

Cậu họ Lâu, gia đình khá giả, sống trong một ngôi biệt thự cổ, cả nhà có bốn, năm thành viên, cậu có thể chơi dương cầm, vĩ cầm, có lẽ còn có một số nhạc cụ có dây khác nữa. Không biết tên, không biết tuổi tác, không biết địa chỉ, không biết nghề nghiệp, không biết sống chết.

Mơ một giấc, chỉ có thể biết được những thông tin trên.

Hiện tại biết được chính mình không phải mình, mà là một người khác, có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lí, Chúc Vi Tinh so với dự đoán vẫn trông hết sức bình tĩnh.

Ngược lại là Khương Dực, từ hàng quán trở về, sau khi nghe Chúc Vi Tinh thẳng thắn tiết lộ dưới lầu, hắn trầm mặc rút một điếu thuốc, khẽ chửi thề.

"Vậy sao? Cậu định thế nào?" Khương Dực hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, lời nói như ngậm trong miệng, vẻ như thì thầm.

Cậu đưa ra câu trả lời như dự đoán: "Tìm lại chính mình."

Khương Dực cười: "Muốn biến trở về sao? Biến thành người có tiền?"

Chúc Vi Tinh không thẹn với lương tâm: "Tôi muốn trở lại, thì cũng bởi vì tôi nên là tôi, có tiền hay không cũng không quan trọng. Nhưng hiện tại còn quá sớm để nói, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi, chỉ là tá thi hoàn hồn mà thôi, có lẽ tôi còn sống đây, nhưng không thể biến trở về. Trước khi không còn quyền được lựa chọn, ít nhất tôi cũng muốn có quyền được biết." Có quyền được biết mình là ai.

Khương Dực nhìn cậu, lại châm điếu thuốc, cười cười, không nói gì.

Nụ cười của người nọ hiếm thấy không có châm chọc, rất cạn, có chút mơ hồ có chút lan man, Chúc Vi Tinh không thể hiểu.



...

Ngày hôm sau đến trường, Chúc Vi Tinh không có tiết học thổi sáo, cậu đến lớp tự chọn môn đàn dây trong khoa.

Tân Mạn Mạn thấy cậu đến thì rất bất ngờ. Chúc Vi Tinh nhìn thấy phòng học náo nhiệt lại càng bất ngờ hơn. Lớp học này thiên về lí thuyết, nói về lịch sử đàn dây, nghiên cứu và phát triển, thậm chí còn có lí thuyết âm nhạc và khí chất thuần túy, trúc trắc khô khan, cậu còn tưởng sẽ ít sinh viên đăng kí, kết quả lại ngồi đầy 90% lớp học.

Cậu chọn một chỗ ngồi gần đầu, phớt lờ mọi ánh mắt đánh giá, chỉ chuyên tâm nghe giảng bài.

Lúc đầu, cậu cảm thấy giáo sư như đang nói thiên thư, dần dần, giống như thành kiệt tác, dần dần, lại thành phổ cập khoa học, và dần dần, trở thành tài liệu khai sáng.

Chúc Vi Tinh đã khôi phục thành công cảm giác ban đầu về âm nhạc nhờ dựa vào cổng trí nhớ mà Chủ nhiệm Lý đã đề cập trước khi cậu xuất viện, kỹ năng thổi sáo thuộc về Chúc Tịnh Tịnh, nhưng kiến thức về nhạc lý lại thuộc về bản thân cậu. Trí nhớ của cậu như thể két sắt ngân hàng, tất cả được phân loại và khóa lại trong các ngăn tủ khác nhau, khi có được chìa khóa tương ứng sẽ dễ dàng được mở ra.

Mà hiện tại, cậu dường như vừa tìm thấy một chiếc khác.

Giáo sư hỏi một câu hỏi về phép tính âm luật, hỏi vòng vo, không ai trả lời được, mãi đến khi có người giơ tay trong góc lớp.

Người kia đứng dậy đọc to một công thức, thoạt nghe có vẻ vô nghĩa, làm dậy lên một tràng tiếng cười.

Không khí lớp học không bao dung như vậy, Chúc Vi Tinh có chút bất ngờ, cậu tò mò quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh vừa mới lên tiếng, mày rậm mắt to, dáng vẻ nghiêm túc, cũng được coi là đẹp trai.

"Đây là một trong những sinh viên giao lưu dự thính của trường khác, hai ngày nay mới xuất hiện." Tân Mạn Mạn nhìn ra thắc mắc của Chúc Vi Tinh, liền nói.

Cậu nhớ lại chuyện Lục Tiểu Ái từng nhắc, trừ buổi biểu diễn ở trường, trên diễn đàn còn có một bát quái khác được bàn luận sôi nổi, chính là hai sinh viên ưu tú đến học viện Nghệ thuật U dự thính: "Cho nên trong lớp mới nhiều người học vậy sao?"

Tân Mạn Mạn lắc đầu: "Sinh viên dự thính có hai người, phần lớn trong lớp là vì người còn lại, nhưng hôm nay cậu ta không xuất hiện."

Cô gái bên cạnh Tân Mạn Mạn ghé sát vào: "Người này đẹp trai hơn, không biết lai lịch thế nào, trong lớp có lời đồn, bối cảnh người này rất lợi hại, bởi vì cậu ta họ Lâu."

Chúc Vi Tinh mi mắt run lên.

Tân Mạn Mạn hỏi: "Lâu nào?"

Cô bạn chỉ vào máy chiếu trên bục giảng của giáo sư, mặt trên in logo của thiết bị điện FO.

Tân Mạn Mạn thắc mắc: "Chủ cũ à? Không phải phá sản rồi sao?"

Cô bạn: "Lạc đà tuy gầy nhưng cũng còn lớn hơn ngựa."

Tân Mạn Mạn không tin: "Cả nước có nhiều họ Lâu như vậy."

Cô bạn: "Người này tự nói, người khác gọi cậu ta là Lâu tiểu thiếu gia, cậu ta cũng không phủ nhận."

"Nhưng tôi cũng thích người kia hơn, khí chất quá tốt, hơn nữa trông còn khá giống...." Cái tên bị cô lấp lửng, nhưng có thể nhận ra hướng cô ám chỉ là phía Chúc Vi Tinh.

Tân Mạn Mạn bất mãn: "Nói nhăng nói cuội gì đó."

Cô bạn: "Cậu không cảm thấy sao?"

Tân Mạn Mạn: "Cho nên cậu từ bỏ họ Khương, đổi sang họ Lâu rồi?"

Cô bạn: "Tôi không quen biết họ Khương."

Tân Mạn Mạn: "Vậy cậu đổi lại hình nền Wechat đi."

Cô bạn: "Cậu có thể ngậm miệng lại không."

Tân Mạn Mạn: "Cậu mới ngậm miệng ấy, bị cậu ngắt lời làm hại không nghe được thầy giảng công thức kia kìa."

Cô bạn: "Nghe cái rắm, khác gì thiên thư đâu, có nghe cũng không hiểu."

Tân Mạn Mạn quay hỏi người khác, nhưng hỏi một vòng, nhận được toàn cái lắc đầu.



Nháy mắt, phát hiện trên bàn có mẩu giấy, chính là công thức phép tính nọ, được viết ra một cách chi tiết.

Tân Mạn Mạn sửng sốt, nhìn Chúc Vi Tinh.

"Cậu hiểu thật hả?" Cô không thể tin nổi. Âm nhạc tạo thành từ âm luật, nhưng âm luật lại giống như một loại toán học, vừa tối nghĩa vừa khô khan, tỉ lệ sử dụng không cao, rất ít học viện âm nhạc dạy chuyên sâu về nó, vài giáo sư có thâm niên cũng chưa chắc đã hiểu hết.

Chúc Vi Tinh: "Chỉ một chút thôi."

Tân Mạn Mạn trong lòng nói, ờm, một chút thôi, một chút giống như lần cậu viết cả bản nhạc phổ lúc trước vậy.

Hết giờ học, xung quanh cậu trai kia quả thực vây không ít người. Cậu ta dường như cũng hưởng thụ loại theo đuổi này, trong lúc nói chuyện còn chủ động hỏi thêm Wechat của hai cô nàng xinh đẹp. Rõ là tính cách hướng ngoại hàm ý tùy tiện. Nhưng không ít người nhìn trúng cậu. Được hỏi họ tên, cậu nói mình tên Lâu Chiêu Dương.

Một bên khác, Chúc Vi Tinh cũng được người ta hỏi xin Wechat, nhưng cậu lại khéo léo từ chối. Không chờ nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của đối phương, cậu đã một trước một sau cùng Lâu Chiêu Dương đi xuống lầu.

Khoảng cách khá xa, ít nhất cũng phải mười mét, lúc rẽ vào khúc ngoặt thì nghe thấy có người xuất hiện, gọi tên cậu ta.

"Lâu Chiêu Dương! Sao cậu tự tiện lên lớp thế hả?"

Hóa ra là Khương Lai.

Khương Lai không nhìn thấy Chúc Vi Tinh, cậu không vui nhìn cậu trai cao lớn kia, từ trước đến giờ nổi danh tốt tính, Chúc Vi Tinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu tức giận như vậy.

"Tôi... là theo chân Đình Chi lên lớp, sao cậu chỉ mắng có mình tôi chứ." Lâu Chiêu Dương bày vẻ mặt vô tội, biện minh.

Khương Lai cau mày: "Đình Chi hôm nay không có ở đây, lí do cậu ấy tới học viên Nghệ thuật U dự thính không phải cậu không biết. Còn cậu thì sao hả, chỉ muốn tán gái thôi, lại còn nhận là Lâu tiểu thiếu gia!?"

"Tôi... tôi..." Lâu Chiêu Dương chột dạ.

"Đình Chi ở trong xe phía trước, theo tôi, xem xem cậu ấy mắng cậu ra sao!" Khương Lai vừa nói vừa dùng sức đẩy cậu ta về phía cổng trường.

Chúc Vi Tinh cũng thoáng tăng nhanh bước chân, đi theo phía sau.

Cậu nhìn thấy Khương Lai bọn họ lên một chiếc Ghost ở cổng trường.

Khoảng khắc cửa xe được kéo ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một người ngồi bên trong, là nam, quần áo trắng, tóc màu hạt dẻ, chân dài, trẻ tuổi, đáng tiếc không thấy rõ mặt mũi.

Nhưng cái liếc mắt mơ hồ này lại khiến Chúc Vi Tinh sững sờ tại chỗ, như thể bị sét đánh.

Đợi chiếc xe đã rời đi rất xa rồi, cậu mới hoảng hốt hoàn hồn, trong miệng nỉ non một cái tên nào đó, giọng có chút run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.