Chương trước
Chương sau
Chương 413

Chỉ đi Khuynh Thành đại lục thôi sao?”

Tử Vi cười: “Đương nhiên. Chúng ta không phải đã nói là, bất cứ việc gì trên Tây Chu đại lục thì chàng phụ trách còn trên Triều Vân đại lục là ta phụ trách sao? Chẳng lẽ chàng lại dùng tố kính trộm xem Hoa Nhan sao?”

Lê Hiên bật cười, “Nàng là nữ đế năm châu đại lục mà lòng dạ còn hẹp hòi như vậy! Ta cùng Hoa Nhan, thật sự không có gì. Ta chỉ xem bạo loạn của bọn họ khi nào kết thúc, Tả Lãng tự thân xuất mã, quả thực hữu hiệu. Nhưng thật ra nàng và Nhiếp Lăng Hàn, có phải nàng vụng trộm xem Nhiếp Lăng Hàn hay không?”

Tử Vi ngắng mặt nói: “Phải, chẳng lẽ chỉ cho phép chàng xem Hoa Nhan, còn ta không được xem Nhiệp Lăng Hàn sao?

Ta nghe nói, hắn đại hôn!”

Tây Chu đại lục.

Bảy ngày bảy đêm chiến đầu kịch liệt, rốt cuộc tiêu diệt những người cuối cùng chống cự. Một đợt thế lực cuối cùng của Kim Quang Triết bị Nhiếp Lăng Hàn chôn dấu tại đây, nơi cát vàng hoang vắng.

Máu tươi nhiễm hồng dòng sông Bạch Hà duy nhất nơi này, trên mặt sông thị thế nồi lềnh bềnh chạy dài mười mây dặm, tiếng kèn kền hưng phần kêu vang ở giữa không trung, kéo dài không thôi.

Trải qua chiến sự càng nhiều, tâm càng lạnh, trên mặt Nhiếp Lăng Hàn đã rất lâu không có ý cười, thời gian dài, mọi người đã quên mất bộ dáng khi cười của hẳn.

“Quân thượng, phía trước chính là Mặc Sơn.” Bạch Lang lớn tiêng nói.

Bạch Lang là người Tử Vi để lại cho hắn.

Bạch Lang mang theo hắn tìm được bảo tàng dưới chân núi Huyền sơn, những cái tiêu thạch đó, những cái lưu huỳnh đó, còn có hồng đồng, hồng đồng là nguyên liệu chế tác bảo kiêm. Hóa ra Huyền sơn là một tòa bảo sơn.

“Mặc Sơn? Nơi này cũng có một tòa Mặc Sơn sao?” Nhiệp Lăng Hàn nghe tên núi, ánh mắt sáng lên.

Bạch Lang gật đầu, “Đúng vậy, trên núi Mặc này có một loại động vật bốn chân dài, có thể dự báo thời tiết. Không biết có thể gặp được hay không.”

“Vậy đi xem sao.”

Đại quân ở chân núi Mặc dựng trại đóng quân nghỉ ngơi.

Chiến bào vốn là màu trắng của Nhiếp Lăng Hàn đã nhìn không ra màu sắc.

Hắn cởi khôi giáp, tắm rửa thay đổi một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ, mang theo Cố Phàm cùng Bạch Lang vào Mặc Sơn.

Ngọn núi tên Mặc Sơn này, trong núi lại chỗồng chất lượng lớn loại đất màu trắng, còn có lượng lớn đá mài dao.

Trên núi cây cỗi xanh um, cỏ dại mọc thành cụm, thời tiết cuối mùa thu, quả mãn chỉ, lá cây lão lục, muôn hồng nghìn tía, đều có một vẻ đẹp tươi mới rực rỡ.

Bên cạnh đường núi, lẻ tẻ mấy ngôi nhà nho nhỏ, khói bếp lượn lờ.

“tình nhi, lại nghịch ngợm leo cây! Lớn như vậy rồi mà bị người ta thây thê thì ngươi còn có thê gả ra ngoài sao!”

Trong rừng đột nhiên có tiếng một người phụ nữ gào to, làm mọi người giật mình hoảng sợ.

Nhiếp Lăng Hàn nghe được một tiếng “Linh nhi” kia thì như bị sét đánh.

Hắn đi ra phía trước, cây phong hương cao lớn đăng trước kia có một nữ tử tâm 15-16 tuổi đang ngồi vắt vẻo trên cây, trên đầu đội một chiếc vòng hoa dại tự kết, trong tay nhéo từng quả đỏ sậm tung lên trên không rồi ngắng mặt há mồm hứng lây.

Nàng đón được vô cùng chính xác, mỗi lân đều có thê hứng được.

Dưới tàng cây có một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi đang đứng, tay chống eo đang giáo huấn nàng. Nữ tử làm như không nghe thấy, cứ làm ngơ ngồi ăn quả dại.

Nhiếp Lăng Hàn mơ hồ thấy được khung cảnh hồi hắn vẫn là thiếu niên 17 tuối, đứng ở phía sau cây đại thụ nhìn nữ tử trên đầu đội vòng hoa dại giống như tiểu yêu, nằm ở trên giường ăn hoa quả, rung đùi đắc ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.