Chương trước
Chương sau
Chương 412

Trân Châu nhìn bọn họ tay khoác tay đi ở trong bóng đêm, càng thêm cảm thấy lạnh lẽo cô đơn không nơi nương tựa.

Nàng nhìn quanh bốn phía, cung điện của nàng vô cùng hoa lệ, nhưng lại không giống như nàng muốn.

Nàng rốt cuộc nghĩ mình muốn cái gì?

Nếu quay lại từ lúc bất đầu, nàng có lựa chọn cuộc sông như thê này không?

“Ngươi không thử một lần thì làm sao mà biệt?” Trong đâu óc nàng nhớ tới lời Vụ Dung nói.

Lập đông, buổi tối ngày hôm đó, Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ phi tử mới cưới là Tiêu phi. Lúc này canh hai, Hoàng Thượng đã đi vào giấc ngủ.

Cung nữ Tiểu Nhạn trong cung Hoàng Hậu vội vã lại đây kêu Hoàng Thượng, đại cung nữ Bích Thu của Tiêu phi ngăn cản nàng: “Hoàng Thượng cùng nương nương vừa mới đi vào giâc ngủ, không thể quấy rây.”

Tiểu Nhạn nói: “Hoàng Hậu nương nương bị bệnh, ngươi không đi bâm báo Hoàng Thượng, không sợ Hoàng Thượng trách tội sao?”

Bích Thu nói: “Ta sẽ bắm báo Hoàng Thượng, nhưng phải đợi Hoàng Thượng cùng chủ tử tỉnh dậy.”

Tiểu Nhạn tức giận khóc lóc trở về Trung An cung.

Trong cung Trung An, Trân Châu nhìn Tiêu Nhạn: “Đừng khóc. Ta không có việc gì.”

Nàng thật sự không có việc gì, nàng chỉ là muốn thử một chút, trong lòng hắn còn có nàng không?

Sai Tiểu Nhạn mang vạc dầu tới, Trân Châu đem một quyên thơ thả vào trong vạc dầu, nhìn chúng dần dần bị ngọn lửa nuốt hết. Lại đem một chiếc khăn tay màu thủy lam thêu hợp hoan hoa hồng nhạt ném vào lửa.

Tiểu Nhạn khóc lóc nói: “Nương nương, đây là đồ mà ngài trân quý, vì sao cũng muốn đốt đi?”

Trân Châu cười cười: “Rất nhiều chuyện đã quên mất rôi thì khăn này còn giữ làm cái gì.”

Khăn tay này là lúc ấy Duệ Vương cho nàng. Khi đó, nàng vần là cung nữ, mà hăn vần là Duệ Vương.

Nửa đêm, Hoàng Thượng tỉnh, thuận miệng hỏi một câu: “Ta dường như nghe có ai đã tới?”

Tiểu phi lắc đầu, “Không có.”

Bích Thu tiến vào hầu hạ thấp giọng nói: “Tiểu Nhạn trong cung Hoàng Hậu đã tới, nói là Hoàng Hậu nương nương không thoải mái, Hoàng Thượng đang ngủ, nô tỳ chưa kịp…..”

Không chờ Tiếu phi nói cái gì, Hoàng : Thượng đã đứng dậy, tự mình mặc quân áo, vội vàng rời đi.

Đi tới cửa lại lui trở về: “Vừa rồi vì sao không bâm báo? Phạt 30 trượng!”

Hắn vội vã đi vào Trung An cung.

Nha đầu ngoài cửa vừa muốn đi vào bầm báo, Hoàng Thượng đã vẫy vẫy tay.

Hắn bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi vào.

Thâm cung vắng lặng. Nàng nằm ở trên giường to rộng kia, cuộn mình lại, chiếm một cái góc nho nhỏ. Chăn cầm tú tầng tầng bao vây lấy nàng, bọc kín không rõ bên trong nàng vui buồn ra sao.

Hắn chậm rãi đi lên trước, lên giường, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực….

Đến đây, Tử Vi đóng tố kính, thở dài thật sâu.

Mỗi người sống cuộc sống thề nào, kỳ thật là do tính cách quyết định.

Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người mỗi người, đều là giống nhau. Nhưng không giống nhau chính là cảm giác của bản thân mình. Là thỏa hiệp với cuộc sống hay là đầu tranh, do mỗi người cảm nhận và tự quyết định.

Lê Hiên nói: “Nếu nàng nhớ các nàng ấy, có thê trở vê gặp các nàng.”

Tử Vi lắc đầu: “Thôi, không cần. Nhìn xem như vậy cũng khá tốt.”

“Khuynh Thành đại lục về sau sẽ có Tân Tinh Bình chưởng quản, thật ra ta muốn đi Khuynh Thành đại lục nhìn một chút.

Thuận tiện nhìn xem Thanh Y Đường thế nào.” Tử Vi nói.

Lê Hiên đồng ý, “Còn đi đâu nữa không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.