Có điều nàng căn bản không cham vào được trên người Kim Quang Triệt.
Chỉ có khi nhuyễn kiếm Thương Long của Lê Hiên quần lên Ly kiếm của Kim Quang Triết, Tử Vi mới có thể nhân cơ hội đâm về phía hắn, có điều là hắn luôn có thể tránh thoát đi. Mà Lê Hiên lại cứ bận tâm lo lắng cho nàng, không thế toàn tâm toàn ý nghênh chiến, cho nên bọn họ tuy rằng là hai người, nhưng lại ở thế hạ phong.
Trên thảo nguyên bát ngát nổi lên gió to, chung quanh là tiếng chém giết dời non lấp biển, gió thổi trên mặt, mang theo cát đất cùng khói đen đau rát, làm người hít thở không thông.
Lê Hiên trúng một mũi tên, mũi tên đâm xuyên qua vai trái, đầu mũi tên thật dài lộ ở bên ngoài vướng víu, bị hắn một phen rút ra tới! Máu tươi bắn cả vào mặt Tử Ví.
Kim Quang Triết khuôn mặt mang ý cười nhưng con ngươi đầy tơ máu, chung quanh hắn tất cả đều là những thi thể bị chém thành từng mảnh, rơi xuống thành một tầng dày.
Nhiếp Lăng Hàn từ phía sau tập kích Kim Quang Triệt, Phàn Thăng lại vòng đên phía sau Nhiệp Lăng Hàn!
Mắt thấy Phàn Thắng dùng thắt tinh bảo chùy đập vào phía sau lưng Nhiếp Lăng Hàn, Lương Hồng Tụ không chút suy nghĩ dùng kiếm trong tay đâm về phía Phàn Thắng, thân mình chắn ngang ở phía sau lưng Nhiếp Lăng Hàn……
Chỉ nghe được “Xoạt” một tiếng, Lương Hồng Tụ ngã ngựa xuông dưới, miệng phun máu tươi, phủ phục trên mặt đât.
“Hồng Tụ!”
Nhiếp Lăng Hàn la lên một tiếng, kiếm cùn chém đứt dây xích thất tinh bảo chùy của Phàn Thắng, hắn còn đang khiếp sợ lại bị Nhiếp Lăng Hàn chém một phát vào người hắn khiến hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Nhiếp Lăng Hàn xuống ngựa bề Lương Hồng Tụ lên.
Xương cột sống của nàng đã vỡ vụn.
“Hoàng Thượng…… ” Lương Hồng Tụ muốn duỗi tay sờ sờ mặt Nhiếp Lăng Hàn nhưng nàng không nâng tay lên được, cơn đau lan tràn khắp cơ thể khiến nàng không còn cảm giác điều khiển tay chân nữa.
“Ta nhớ lại những kỉ niệm đẹp, những ngày ở Tử Y Đường, khi đó thật nhiều Vui sướng a…… vì sao, dần dần lại biến thành như này? có được rất nhiều, cũng mắt đi rất nhiêu…..” trước mắt nàng như đang dần dần hiện ra những hình ảnh đẹp lớn, màu sắc rực rỡ phôn hoa.
“Hồng,1U:….: Ngươi muốn trở về sao?
Muốn về Vân Thành sao?”
Lương Hồng Tụ lắc lắc đầu: “không, chỗ không có ngươi thì không có ý nghĩa…
Hoàng Thượng, ngươi có thể, có thể hôn ta một cái được không?” đôi mắt nàng đã mê ly, ánh mắt sắp tan rã.
Đáy mắt Nhiếp Lăng Hàn mờ mịt, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng một nụ hôn. Nụ hôn này chứa bao cảm xúc lẫn lộn: đau lòng, áy náy…
Lương Hồng Tụ nằm ở trong lồng ngực hắn, nước mắt từng hàng mà rơi xuông, làm ướt quần áo hẳn ……
Nàng rốt cuộc buông lỏng tay của hắn ra, không còn hơi thở….
Đây là nữ nhân làm bạn với hắn lâu nhát.
Hắn biết tâm tư tình cảm của nàng, nhưng ở trong lòng hắn, nàng thật sự chỉ như một muội muội. Hắn không cho nàng cái gọi là tình yêu nam nữ được, cho nên, hắn không muốn đem nàng vào hậu cung của hắn vì hắn nghĩ để nàng sống không hạnh phúc tại hậu cung là đang hại nàng, hắn thật lòng muốn nàng được tự tại và hạnh phúc.
Nàng sau lại vài lần rời bỏ hắn đi, lại vài lần trở về. Nhưng hiện giờ, nàng hoàn toàn rời hắn đi rồi. Nhiếp Lăng Hàn cảm thấy mắt mát và cô đơn vô cùng.
Nhiều người vây quanh Kim Quang Triết như vậy nhưng thoạt nhìn, bọn họ có vẻ như không giết được Kim Quang Triết.
Tử Vi vốn dĩ cùng Lê Hiên một tả một hữu tấn công Kim Quang Triệt nhưng vẫn luôn không thành công. Hơn nữa mỗi khi Kim Quang Triết công kích Tử Vị, Lê Hiên liền sẽ bị phân tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]