Chương trước
Chương sau
Chương 399

Tử Vi lảo đảo lui về phía sau, mắt thấy Ly kiếm của Kim Quang Triết sắp chạm tới cánh tay phải của mình, đột nhiên nàng bị một người bề lên rồi té ngã trên đất, kiếm chém vào phía sau Lê Hiên khiến lưng hắn xuất hiện một vét cắt thật dài, Kim Quang Triết lại ra một đòn khác Đã không còn chỗ có thể trốn, Lê Hiên ôm Tử Vi từ đỉnh núi nhảy xuông tới…….

Trong tai chỉ nghe được “Đông” một tiếng, kiếm của Lê Hiên cắm vào vách đá, một cái tay khác của hắn còn ôm Tử Vi, Tử Vi tung ra roi mềm quấn vào chỗ nhô ra của một tảng đá, không chờ bọn họ đứng vững, Kim Quang Triết cầm lấy nỏ mũi tên, nhắm ngay Lê Hiên……

Mỏm đá được roi quấn lung lay sắp đổ, nếu không bị Kim Quang Triết bắn chết cũng sẽ bị cục đá rơi xuống trúng đầu, Tử Vi nhìn Lê Hiên liếc mắt một cái, hai người hiểu ý gật đầu rồi đồng thời buông tay, tuột xuông …..

Lê Hiên ôm chặt lấy Tử Vi, hắn đem Tử Vi chuyên qua mặt trên của mình, một cái tay khác nắm Thương Long kiếm không ngừng chọc vào vách đá để dừng tốc độ tuột lại, nhưng nơi này núi đá lởm chởm, không bị đá đâm chết là may lắm rồi, kiếm của hắn căn bản không chọc vào được nên bọn họ cứ thế rơi xuống.

Tử Vi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Lê Hiên.

“Phanh!”

“Đông!”

“Rằm!

“Ai nha, cứu mạng nhail”

Tử Vi cùng Lê Hiên cảm thấy va vào một chỗ mêm xốp sau đó lại trượt xuông dưới, rớt vào trên một thứ mêm mại.

Tử Vi mở mắt ra, nàng đang ghé vào trên người Lê Hiên, Lê Hiên lại đang nằm trên giường, trên giường còn có chăn, giường bên kia là một trai tầm bé tám chín tuổi, nó trừng to mắt hoảng sợ mà nhìn bọn họ như từ trên trời giáng xuống.

Tử Vi ngắng đầu hướng lên trên nhìn lại, hóa ra bọn họ từ phía trên rơi xuống, vừa lúc dừng ở nóc nhà, chẳng những làm sụp nóc nhà người ta mà còn rơi trên trên giường gỗ nhà người ta.

Tử Vi nhanh chóng bò dậy, Lê Hiên cũng đứng lên, võ võ phủi phủi cọng cỏ trên người xướng.

“À..ừm.., cái nhà cùng ‘giường này của ngươi, trẫm.. , ta sẽ đền cho ngươi.” Lê Hiên khó xử nhưng nhanh chóng nói.

Đứa bé kia vội vàng mặc xong quần áo.

“Các ngươi là ai? Từ đâu ra?”

Tử Vi nói: “Chúng ta từ phương đông tới, muôn tới Huyện thành. Ngươi sao lại ở chỗ này một mình? Người nhà của ngươi đâu?”

Bé trai nói: “Sư phụ ở dưới, bảo ta ở chỗ này chờ các ngươi.”

“Ở chỗ này chờ chúng ta? Ngươi biết chúng ta là ai sao? Cái chỗ này hẻo lánh như thế, ngươi sao biết chúng ta sẽ đến?” Lê Hiên hỏi.

Bé trai nói: “Sư phụ bảo ta chờ người có duyên. Các ngươi đêm hôm khuya khoắt, từ trên trời rơi xuống, thế mà dừng ở trên giường ta, đây là duyên phận. Người ta chờ chính là các ngươi.”

Tử Vi và Lê Hiên kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau: “Xin hỏi sư phụ của ngươi là ai?”

Đứa bé nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Hai người hãy ở đây chờ nửa canh giờ nữa, sư phụ sẽ thức dậy, đến lúc đó ta sẽ tự mang các ngươi đi gặp.”

Tử Vi gật đầu, nàng chỉ là đang lo lắng cho những người ở trên núi.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có biết làm cách nào từ nơi này đến Huyền thành không?”

Tử Vi hỏi.

Bé trai lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy ngươi ở chỗ này bao lâu rồi?” Tử Vi hỏi tiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.