Chương trước
Chương sau
Chương 369

 

Bạch Thiếu Đình nói: “Hoàng Thượng, chuyện này, Nhiếp Lăng Hàn có lẽ cũng đã thu được tin tức, chúng ta nên nhìn động tĩnh của hắn trước, nếu không phải người hắn tìm, ta nghĩ hắn sẽ ra tay tấn công ngoại xâm……

 

Bạch Thiếu Đình trước kia cùng Nhiếp Lăng Hàn là bạn tốt, lây hiệu biết của hắn đối với Nhiếp Lăng Hàn, hắn sẽ đi trước tân công ngoại xâm.

 

Có điều hắn lập tức lại phủ định, cảm thấy hắn cũng không hiếu biết hết về Nhiếp Lăng Hàn, nêu không làm sao có thể nghĩ ra Nhiếp Lăng Hàn lại phát động cung biến, việc này cũng khó mà nói trước được.

 

Tử Vi cũng thu được tin tức. Nàng cùng ngày mang theo Lê Tử Kình về tới núi Độc Long.

 

Cầm tờ giấy báo Tây Chu xâm lần, Tử Vi hiếu rõ, Tây Chu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Lợi dụng người đề kiếm lợi, lợi dụng sơ hở.

 

Bởi vì mọi người đều biết, lúc này, Nhiếp Lăng Hàn và Lê Hiên đều sẽ không lập tức xuất binh để đánh người Tây Chu.

 

Bọn họ khẳng định đều sẽ chờ đối phương đi ngăn địch, bảo trì thực lực của chính mình.

 

Chỉ cần hai bên bọn họ đều không nóng nảy phát binh, chỉ cần bọn họ không liên thủ, kẻ xâm lược liên có thời gian.

 

Tử Vi hôm nay ở trên tiểu lâu ở núi Độc Long, ngồi bên trái là Cố Lâm, ngồi bên phải là Nhan tướng quân cùng Tương Thao, còn có Tiểu Ngũ.

 

Cố Lâm nói: “Tây Chu đại lục là một đại lục tương đối lạc hậu, có mười một bộ lạc, Tây Chu đại đế Kim Quang Triết dũng mãnh hiếu chiến, cá tính tàn bạo, hắn vốn là đầu lĩnh bộ lạc du mục Tây Chu, am hiều cưỡi ngựa bắn cung.”

 

Nhan tướng quân nói: “Vương thượng đê lại mười vạn đại quân đêu có thê nghe theo công chúa điều khiển, công chúa, cân chúng ta sao?”

 

Tử Vi lắc lắc đầu.

 

“Không, Tây Chu gần Đại Hạ và Nguyệt Mãn nhát, ba tòa thành phía tây Đại Hưng, còn có sườn tây Trường Vinh Quốc cũng gần Tây Chu. Trước mắt Đại Hạ thuộc về Lê Hiên, Nguyệt Mãn thuộc về Nhiệp Lăng Hàn, Trường Vinh Quốc bị tần công sau cũng thuộc về Lê Hiên, nhưng ba tòa thành Tây Hồ, Hắc Thành, Sa Thành phía tây Đại Hưng đều thuộc về Nhiếp Lăng Hàn.”

 

Tử Vi hơi hơi cau mày, trầm giọng nói: “Có quan phủ, không cần chúng ta xuất đầu. Việc chúng ta phải làm chính là nghiêm mật giám thị động tĩnh này đó chỗ biên cảnh. Có kẻ xâm lần kịp thời báo cho chỗ quan phủ, hiệp trợ chỗ quan phủ ngăn địch.”

 

Tương Thao vẫn luôn trộm nhìn Tử Vị, trải qua nhiều chuyện thật sự có thế làm một người lột xác, ở trong ấn tượng của hắn, Tử Vi công chúa vẫn luôn vui chơi tùy hứng, cả ngày xách theo các loại roi đi chơi, chưa bao giờ tham gia chính sự, hiện giờ lời nói cử chỉ rất có khí chắt, hơn nữa Nhan tướng quân cùng vị Cố Lâm kia thế mà cũng thực nghe lời nàng.

 

Đặc biệt là bộ dáng nàng hơi hơi nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng, đêu có một loại uy nghiêm nói không nên lời.

 

Lê Hiên hạ lệnh cho Giang Duệ, làm tốt phòng thủ, không cần hành động thiếu suy nghĩ. Đồng thời bồ câu đưa thư cho Trường Vinh Quốc cùng Cao Địch Quốc, thậm chí Nam Chiêu, cần phải phòng thủ nghiêm thêm.

 

Nhiếp Lăng Hàn đương nhiên cũng thu được tin tức.

 

Trừ bỏ khiếp sợ, hắn cũng nghĩ đến cách làm của Lê Hiên.

 

Hắn khẩn cấp cho triệu tập đại thần đến đại sảnh nghị sự.

 

Đại thần còn chưa tới, Kiếm Thánh phái người tới mời Nhiếp Lăng Hàn.

 

Kiếm Thánh qua một lần bị châm độc của Tử Vi đánh trúng, hắn tuy rằng vận công bức độc, nhưng vẫn chậm. Hiện giờ hai chân hắn thật sự không thể cử động.

 

“Sư phụ.” Nhiếp Lăng Hàn thấp giọng kêu hẳn.

 

Kiếm Thánh ngắng đầu nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Nghe nói Tây Chu cũng tới xem náo nhiệt?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Ngươi tính thế nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.