Giang Duệ vung ngân long kiêm tung bay nhưng địch nhân căn bản không có dâu hiệu lui ra.
Tiếng bước chân “Thịch thịch thịch”, tới tới lui lui không ngừng chạy, tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Lúc này chẳng những phủ tướng quân của Giang Duệ bị vây quanh, trên đường cái cũng truyền đến tiếng đánh nhau quỷ khóc sói gào, tiếng đoạt đồ vật.
Rốt cuộc, cửa lớn ầm ầm mở ra, đội ngũ Giang Duệ vọt tiên vào!
Lúc này trên người Giang Duệ cũng đầy những vết thương lớn nhỏ, cánh tay cũng bị be bét máu. Chiêu thức sắc bén hung ác của những người này có thê so với lang đội Lê Hiên huân luyện.
Khi đại quân của Giang Duệ vọt vào, những kẻ này đột nhiên chuấn bị chạy trốn nhưng Giang Duệ không để cho bọn hắn bắt cứ cơ hội nào, nhanh chóng vây quanh bọn họ!
Mắt thấy chạy ra không được, vài người bị vây liên liêu chêt phản kháng.
“Giữ lại người sống!” Giang Duệ thấp giọng phân phó thị vệ bên người.
Giang Duệ vừa dút lời, vài người bị vây từng bước từng bước lần lượt ngã trên mặt đất, Giang Duệ tiến lên đá văng mặt nạ của bọn họ ra thì thấy khóe miệng bọn họ chảy máu đen, hóa ra đã uống thuốc độc tự sát!
Xử lý xong chuyện này thì đã rạng sáng, Giang Duệ chưa từ bỏ ý định, lật xem từng thi thê, thật đúng là tìm được một hai người vẫn còn sống ở bên ngoài.
Giang Duệ đem Lê Sương cùng hai đứa nhỏ từ mật đạo đi ra.
“Không có việc gì sao?” Lê Sương một bên cho nhỉ tử cùng nữ nhi thay quân áo, một bên hỏi Giang Duệ.
Giang Duệ trầm tư một chút: “Khó mà nói, tóm lại mây ngày tới mọi người đừng ra khỏi cửa, ta cảm thấy những người này không đơn giản.”
Giang Duệ tự mình dẫn người thẩm vấn tên tù binh kia, thắm vấn cả một buối sáng, mới biết được bọn họ quả thật là người Tây Chu đại lục.
Tây Chu đại lục ở sườn Tây Nam của bắc hoang đại lục, chỉ nhỏ bằng một nửa bắc hoang đại lục, đế vương tên là Kim Quang Triết. Tây châu đại lục gió cát nhiều, sa mạc nhiều, trộm cướp nhiều.
Nhiều năm như vậy, Tây Chu đại lục cùng bắc hoang đại lục rất ít giao thoa.
Giang Duệ xác định là Người Tây Chu đại lục, hít hà một hơi, lập tức truyền thư cho Lê Hiên.
Giang Duệ cơm trưa đều không có dùng, trực tiệp đi gặp phiên vương Đại Hạ hiện tại là Tiêu Nhạn Bắc.
Gặp Tiêu Nhạn Bắc mới biết được đêm qua không chỉ là Nhạn Thành bị công kích, còn có Biện Thành cùng Xuân Thành, hai chỗ này đều. gần Tây Chu đại lục. Hơn nữa, dân trong thành Biện Thành đã bị tàn sát.
Đồng thời, Giang Thành phía Tây Nam Đại Nguyệt Quốc cũng bị tập kích, dân trong thành cũng bị tàn sát.
Giang Duệ nắm lấy tin tức trong tay, đối Tiêu Nhạn Bắc nói: “Xem ra Tây Chu đại lục này quả thật là lòng muông dạ thú!”
Lê Hiên thu được tin tức của Giang Duệ, lập tức triệu tập mọi người đên đại sảnh nghị sự.
Lê Hiên đem tin tức của Giang Duệ cho mọi người biết.
Hắn nhíu mày, nói: “Tây Chu đại lục sắn loạn xâm lần, việc này không thê khinh thường. Các vị có kiến nghị gì hay không?”
Mọi người đều không có lên tiếng, bởi vì bọn họ đều nghĩ tới một việc, tranh đâu giữa Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn cũng đã đến lúc mắấu chốt.
Xem ý tứ Giang Duệ, những người này tiền công tàn nhẫn dã man. Nêu hiện tại đối phó người Tây Chu, nhất định binh lực đối kháng Nhiếp Lăng Hàn sẽ suy yếu, cũng là có khả năng đến lúc đó làm tinh thần Nhiếp Lăng Hàn hăng hái thêm sẽ dễ dàng diệt bọn hắn.
Nhưng lại không thế mặc kệ.
Trương Dương nói: “Liệu có phải Nhiếp Lăng Hàn tìm người giúp đỡ hay không?”
Hàn Chỉ Đào lắc lắc đầu: “Đại Nguyệt Quốc cũng đã chịu công kích, hơn nữa có một tòa thành dân trong thành còn bị tàn sát: Hẳn là không phải hắn tìm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]