Tử Vi dùng chủy thủ cắt áo Lê Hiên, dùng tay đè lên miệng vết thương, rút nửa chiếc đũa kia ra, máu phun ra bắn đầy mặt Tử Vi.
Tử Vi nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương cho hắn, tra xét xem có gì sót lại không, bôi thuốc cầm máu, nhanh nhẹn băng bó lại.
Hoa Nhan bưng nước trà tới cho Lê Hiên, nói: “Lăng đại ca” Lê Hiên cầm bát trà đặt qua một bên, không uống.
Tử Vi băng bó cho Lê Hiên xong, xoay người muốn ra cửa, Lê Hiên nhanh chóng giữ tay Tử Vĩ: “Nàng ở lại.”
Tử Vi nói: “Ta muốn đi cứu Tư Mã Huy.”
Lê Hiên nói: “Tư Mã Huy ta sẽ cứu, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, nàng không phải đói thủ của bọn họ. Hiện tại Nhiếp Lăng Hàn đang ép Tư Mã Huy đầu hàng, tạm thời sẽ không đòi mạng hắn, yên tâm đi.”
Tử Vĩ lùi hai bước muốn tránh ra, Lê Hiên nói với Hàn Chi Đào: “Dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi.”
Hàn Chi Đào dẫn mọi người đến phòng nghỉ ngơi. Hoa Nhan bị Hàn Chi Đào gọi ra ngoài.
Lê Hiên nghiêng người, vươn tay giữ chặt tay Tử Vi: “Tử Vị, vì sao vẫn luôn chống đối ta?” Trong ánh mắt hắn hàm chứa ôn nhu.
Tay nhỏ của nàng bị tay to của hắn ôn hoà hiền hậu bao vây, là cảm giác Tử Vi vô cùng quen thuộc, cảm giác này nàng thường tỉnh giấc nửa đêm nhung nhớ rất nhiều lần.
“Ta không chống đối chàng, ta chỉ là không còn giống trước kia cứ quấn lấy chàng mà thôi.” Tử Vi thấp giọng nói.
“Vì sao không quấn lấy ta? Ta thích nàng quấn lấy ta.” Lê Hiên kéo nàng vào trong ngực, Tử Vi không kháng cự.
“Lê Hiên, mỗi lần nghĩ đến khi chàng cần ta nhất ta lại không thể giúp chàng, thậm chí trở thành trói buộc cùng uy hiếp của chàng, ta đều cảm thấy rất tuyệt vọng.” Tử VỊ nói.
“Ta không cần nàng trợ giúp. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần ở bên ta.” Tay Lê Hiên không tự chủ được vuốt ve mặt nảng.
“Khoảng thời gian ta quần lấy chàng trước kia, ta sống tất cả đều là vì chàng. Ta dùng thời gian cả ngày đề chờ chàng, chờ chàng trong lúc bận rộn dành ra một chút thời gian cho ta, cùng ta dùng bữa, tươi cười với ta. Hoặc là, từ chỗ phi tần khác đoạt một chút thời gian của chàng, đoạt một chút quan tâm từ chàng. Ta làm một bàn cơm tỉnh mỹ chờ chàng, chờ từ giữa trưa đến chập tối, cũng chưa chắc chờ được chàng…” Tử Vị nhớ lại chuyện cũ.
Lê Hiên nói: “Hậu cung đề vương, gia quyền quan lại, nữ tử đều sóng như thế.”
Tử Vi gật đầu: “Phải. Cho nên có nữ tử sống như thế cả đời. Chàng là tất cả của ta, nhưng ta chỉ chiếm một vị trí nhỏ trong lòng chàng. Hiện giờ, ta không muốn lại sống kiểu như thế.”
Lê Hiên duỗi tay nắm lấy cằm nàng: “Nàng thay lòng đổi dạ, không còn yêu ta?”
Tử Vi lắc đầu: “Không có, vẫn yêu chàng.
Chỉ là, trong lòng ta hiện tại không còn toàn bộ là chàng, còn có thứ khác. Trong, lòng ta chỉ có chàng, chàng cũng rất mệt, không phải sao?”
Đôi mặt Lê Hiên tôi sâm, săm soi nàng: “Trong lòng nàng còn có ai?”
Tử Vi nói: “Còn có bá tánh vì chiến tranh mà phải lang bạt kỳ hồ.”
Lê Hiên thở dài một hơi: “Sau khi đại loạn, tất nhiên sẽ trở về bình thường, vạn sự đều như thế. Không phải nàng vẫn luôn muốn cùng ta sống một đời một kiếp một đôi người sao? Hiện tại ta đã có thê đáp ứng nàng, vì sao nàng vần luôn trôn tránh?”
Tử Vi ngắng đầu nhìn hắn: “Chính là vì chờ chàng tranh thiên hạ này, lại một lần nữa sóng đời đề vương. Nhiều thân bất do kỷ như vậy, chàng như cũ sẽ lại thỏa hiệp, chàng sẽ lại nạp phi, nhưng ta thật sự không có cách nào chịu đựng được. Bởi vì có yêu, sẽ có ghen ghét.”
Lê Hiên bỗng nhiên ghé sát vào Tử Vi, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Trong khoảng thời gian này, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Trên đời này, chúng ta có vài thân phận. Chúng ta đều không nên cô phụ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]