Hắn nhìn thấy Tử Vi, khóe miệng cong lên: “Đã lâu không gặp, Tử Vi. Ta tìm nàng thật lâu, không nghĩ tới lại gặp nàng ở chỗ này.”
Tử VI nói: “Làm sao ngươi lại ở đây?
Ngươi đã làm gì Tư Mã Huy?”
Nhiếp Lăng Hàn vừa định trả lời, một luồng ánh sáng màu hồng từ cửa số bắn ra, thẳng vào mặt của Tử Vi!
Chỉ nghe được mấy người Tương Thao một trận kinh hô, Tử Vi vội nhắm mắt, nghĩ thầm phải hưởng trọn rồi! Thân mình đã bay lên trời, lại bị người ôm nhảy sang một bên.
Tử Vi sửng sốt, mùi hương người phía sau quá quen thuộc, nàng đột nhiên xoay người: “Quả thật là chàng! Sao chàng lại tới đây?”
Phía sau, kiếm củn của Nhiếp Lăng Hàn đã ập đến: “Lê Hiên, ngươi cũng tới, thật là quá tốt.”
“Lăng đại ca! Mau chạy đi!” Phía sau vang lên một giọng nữ thanh thúy. Là giọng Hoa Nhan.
Không chờ kiếm của Nhiếp Lãng Hàn phủ tới, Lê Hiên đã ôm Tử VI nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Lăng Hàn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, đuôi theo sát sao phía sau.
Tử VI trượt ra khỏi lồng ngực Lê Hiên, cảm thấy tay ướt ướt dính dính, đưa lên mũi ngửi, là máu.
“Chàng bị thương?” Tử VI hỏi.
“Không có việc gì.”
Nhiếp Lăng Hàn khẩn trương đuổi theo, Tử Vi duỗi tay móc một nắm đạn sương khói ném ra sau. Hoa Nhan cũng ném một đồng đồ vật qua, chỉ nghe thấy phía sau một trận kinh hô.
Mấy người nhanh chóng đi vào một căn phòng yên ắng. Cái phòng này nằm trên con đường phôn hoa nhất ở Nam Chiêu thành, trước cửa là một tiệm thuốc.
Vào trong, thắp nến, Tử Vi liền kéo Lê Hiên qua sờ sờ vào lưng, trên áo đã thấm ướt một mảnh. Tử Vi dùng tay sờ, quả thật là máu.
Mọi người lục tục vào phòng, Hàn Chi Đào, Trương Dương, Hiên Nhiên, Tương Thao, Tiêu Ngũ. Còn có Hoa Nhan.
“Sao nàng lại tới đây?” Lê Hiên hỏi.
Tử VI nói với Trương Dương: “Qua tiệm thuốc lây thuốc trị thương cùng băng bó về đây.”
Lê Hiên thấy Tử Vi không đề ý tới hắn, tiếp tục hỏi: “Trả lời câu hỏi của ta!”
Tử Vi lại đi ra sau lưng hắn, nàng vén áo hắn lên, phát hiện sau lưng hắn còn đang cắm nửa chiếc đũa bị gãy!
Tử Vĩ hiểu rõ, nhất định là ban nãy hắn cứu nảng nên mới bị thương.
Hàn Chi Đào nhìn miệng vét thương của Lê Hiên, nói: “Chiếc đũa cũng có thể làm vũ khí, không hề là Kiếm Thánh.”
Lê Hiên nói: “Phải, Kiếm Thánh đã không còn cần vũ khí, bất cứ thứ gì đều có thê coi là vũ khí. Mấy người chúng ta liên thủ cũng không phải đói thủ của hắn, hắn thế mà tự mình tới Nam Chiêu quốc.”
“Lăng đại ca, ngươi bị thương rất nặng, đừng lộn xôn.” Hoa Nhan dùng tay nhẹ nhàng che lại miệng vết thương đang đồ máu Lê Hiên.
Tử Vị nhìn nàng một cái: “Hiện tại hắn rất dễ nhiễm trùng, đừng đụng tay ngươi vào hăn.”
Hoa Nhan cũng trừng lại Tử Vi: “Thân thể của Lăng đại ca ta rất rõ ràng, không cần ngươi nói!”
Hàn Chi Đào toét miệng, dung mạo nam nhân quá nhiều người thích cũng không phải chuyện gì tốt.
Lê Hiên thả vạt áo xuống, ngước mặt nhìn Hoa Nhan: “Thân thể của ta, ngươi sao lại rõ ràng? Cô nương, đừng nói chuyện lung tung. Tâm lòng của Tả Lãng sẽ phiền muộn đầy.”
Tử VI móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đồ ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lê Hiên: “Ăn thuốc này.”
Lê Hiên rất nghe lời cầm thuốc ăn.
Khi đang nói chuyện, Trương Dương đã câm thuốc tiên vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]