Chương trước
Chương sau
Chương 322

Khôi giáp màu bạc. Người phía trước vóc dáng cao cao, mặc áo choàng màu xám, dựa trên người một người khác, có vẻ như bị thương, ngựa chạy rất mau.

Tử Vi thấy bọn họ đều mặc khôi giáp màu bạc. Nàng đã nghe được Lê Hiên phân phó mọi người thay khôi giáp màu bạc, nàng ghi tạc trong lòng.

Nàng sớm chờ ở chỗ này, chính là muốn lẫn vào đội ngũ Nhiếp Lăng Hàn vào thành.

Kim Thành có người của Thanh Y Đường, nàng nói với Tương Thao cùng Tiêu Ngũ là tới tìm người Thanh Y Đường. Nhưng tự bản thân nàng hiểu rõ, nàng thật sự là lo lắng Lê Hiên.

Bọn họ phủ phục phía sau một cục đá lớn, nghe được công thành có người kêu: “Mau 3 mở công! Hoàng Thượng bị thương Tử Vi trong lòng cả kinh, chăng lẽ đây không phải đội ngũ của Lê Hiên? Mà là của Nhiếp Lăng Hàn? Hắn bị thương?

Một lát sau, công thành mở. Đội ngũ vội vàng chạy vào.

Mấy người Tử Vi cởi áo choàng đen bên ngoài, lén lút đi vào.

Đội ngũ đi rất loạn, không có ai chú ý tới bọn họ.

Nhưng vừa mới vào công thành, Tử Vi liền phát hiện không đúng.

Phía trước không nói một tiếng, chỉ nghe được tiếng đao “phốc phốc” chém vào da thịt, không chờ lính thủ thành LẦU lại tính thần, đầu đã rơi xuống đất.

Tử Vi tim đập loạn lên, hóa ra Lê Hiên giả thành Nhiếp Lăng Hàn. Bọn họ đáng người cao lớn rất giống nhau, hiện giờ hắn đội mũ bồng, khôi giáp màu bạc, không nhìn mặt, thật sự rất giống Nhiếp Lăng Hàn.

5000 người vào thành, lặng yên không một tiếng động, bắt đầu đại đồ sát.

Tử Vi hiểu rõ, Nhiếp Lăng Hàn diệt Cam Châu, Lê Hiên muốn diệt Kim Thành.

Tay nàng hơi phát run. Trong tay nắm đạn dược gắt gao, làm sao cũng không ra tay được.

Mùi máu tươi tràn ngập hơi thở của Tử VI.

Đường phố hẹp dài, người phía sau nhìn không thấy phía trước, chỉ biết giết chóc.

Binh lính thủ thành không có cơ hội nói chuyện.

Lờ mờ, Tử Vi thấy được Lê Hiên. Cây đuốc đầu tường tỏa ra ánh sáng mỏng manh, mơ hồ nhìn thấy mặt hắn. Hắn lúc này môi mím chặt, mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên. Cố gắng thế nào nàng cũng không thể nhìn thấy lại nam nhân luôn luôn vui cười không kiêng dè trong trí nhớ.

Trước kia, đại đa số thời gian, nàng đều bị hắn giam trong hậu cung, rất ít có cơ hội xem hắn tự mình động thủ giết địch. Hắn huy động hai tay, Thương Long kiếm bay múa, tựa như không phải đang chém giết người.

Hắn đã từng là đế vương cao cao tại thượng. Hiện giờ, tự mình dẫn mọi người, xách kiếm xông vào tuyến giết địch đầu tiên.

Ở trong trí nhớ của nàng, hắn chính là bầu trời của nàng. Hắn không gì làm không được, cũng như chưa bao giờ cần nàng.

Lê Hiên cuối cùng từ trong trí nhớ nàng thoát ra, sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, Tử Vi cảm thấy lồng ngực căng cứng, đau lòng không thôi.

Nàng cầm quyền, xoay người thấp giọng nói với Tương Thao cùng Tiểu Ngũ: “Chúng ta đi.”

Bọn họ mới vừa rời xa đám người, nghe được phía sau một tiếng tru lên: “Người đâu mau qua đây, có người công thành…”

Âm thanh thô tráng, lại đột nhiên Im bặt, không khỏi làm người hãi hùng khiếp vía.

Nhưng mà quân coi giữ trong thành rốt cuộc cũng phát hiện.

Tử VI bước chân nhanh hơn.

Kim Thành, là một thành không lớn, ở phía tây bắc Đại Hưng. Nơi này đặc biệt ở chỗ, phía sau Kim Thành có một tòa núi là núi Nga. Liền kề phía bắc núi Nga chính là núi Độc Long.

Kim Thành cất giấu một phân bộ Thanh Y Đường không nhỏ.

Hiện tại, phân đà chủ nơi này là Cố Lâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.