Lê Hiên tiến lên ôm nàng: “Tử Vi, nghe lời. Ta rất mau sẽ trở về. Chờ ta, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng.”
Lê Hiên nói xong liên vội vàng đi.
Chờ đến khi bọn họ ra khỏi thành, Tử Vĩ cũng đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Tương Thao cùng Tiểu Ngũ, nói với Duệ Vương: “Vương gia, Tử Vi cũng muốn đi À: ?3 TỔI.
Duệ Vương bình tĩnh nhìn nàng: “Không, ngươi không thể đi, hoàng huynh thật sự cần ngươi. Hắn không cần ngươi vì hắn làm cái øì, ngươi chỉ cân ở bên cạnh hăn.”
Tử Vi nói: “Nhưng ta thật sự có việc.
Vương gia, Thanh Y Đường gần như mỗi tòa thành đều có phân bộ. Hiện giờ loạn thế, từ khi ông ngoại qua đời, tiêu cữu cữu bị thương dẫn đến phát bệnh cũ, nằm trên giường đến nay không dậy nổi. Ông ngoại lúc trước giao Mặc lệnh cho ta, ta có nghĩa vụ trợ giúp bọn họ.”
Duệ Vương lắc đầu: “Tử Vi, thân phận cơ bản nhất của ngươi, là nữ nhân của hoàng huynh ta.”
Tử Vi ngắng đầu nhìn Duệ Vương: “Không, không phải. Ta chính là Tử Vi. Ta cùng Lê Hiên cũng chưa thành hôn.”
Mọi người đều ngây ngân cả người, chưa thành hôn thì sao, đã có hài tử rồi. Nhưng mà mọi người không dám nói, bởi vì đôi mắt Tử Vi trong trẻo sáng ngời, làm người ta không nói ra được một lời bất kính.
Duệ Vương thở dài: “Ngươi vẫn hận ta cùng hoàng huynh.”
Tử Vi lắc đầu: “Không có, thật sự không có. Ta chỉ là không muốn trồn phía sau các ngươi. Duệ Vương, để ta đi thôi.”
Vu Dung nói: “Ngươi thật sự muốn rời đi?
Hoàng Thượng trở về nhìn không thấy ngươi sẽ rất thương tâm.”
Tử Vi lại lắc đầu: “Hắn sẽ thương tâm, nhưng sẽ không quá thương tâm. Hắn rất mau sẽ đi làm chuyện khác, trong lòng hắn quá nhiều việc, ta chỉ chiếm một vị trí nhỏ.
Vu Dung, đây là điểm khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân. Tình yêu của nữ nhân, là cả đời, bi thương cũng là cả đời. Còn nam nhân, chỉ là một đoạn thời gian.”
Tử VI xoay người đi ra ngoài.
Dương Thạc tiến lên ngăn Tử Vi lại, “Công chúa, không thể…”
Tử VI vung tay với Dương Thạc một cái, Dương Thạc ngã xuống đất.
Tử Vi cầm lệnh bài bên eo của hắn, nói với Duệ Vương: “Ta mượn cái này dùng một chút, hiện giờ ta phải chạy, Duệ Vương ngươi cũng không ngăn được ta. Không cần lãng phí thời gian trên người ta. Ta thật sự có việc. Sau này còn gặp lại.”
Tử Vi mang theo Tương Thao cùng Tiểu Ngũ rời khỏi Phù Thành.
“Công chúa, chúng ta đi đâu?”
Tử Vi nói: “Kim Thành. Phía sau núi Độc Long còn có thể chứa rất nhiều người, nói với người của chúng ta, thu nhận dân chạy nạn các nơi. Chỉ dân chạy nạn.”
Tử Vi biết, Nhiếp Lăng Hàn cùng Lê Hiên năng lực tương đương, hai người bọn họ tranh đoạt thiên hạ này, trong vòng máy năm cũng chưa thể có kết quả, chỉ là khổ bá tánh.
Nàng lại một lần nữa thay đổi nhiệm vụ của Thanh Y Đường. Ngoại trừ bốn phân bộ đã đầu phục Lê Hiên, chỗ khác không được tham gia tranh đấu chính trị, nhiệm vụ hàng đầu chính là cứu trị dân chạy nạn. Thanh Y Đường không thiếu nhất chính là bạc.
Đêm. Kim Thành.
Đám người Tử Vi lặng lẽ đi vòng vào Kim Thành.
Bọn họ chỉ có ba người cưỡi khoái ngựa đến, đi rất nhanh. Bọn họ đã đến nửa canh giờ, mới nhìn thấy một đại đội vòng vèo nhanh chóng đi vào cửa thành Kim Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]