Chương trước
Chương sau

Khuôn mặt tuyệt vọng của Tuyết phi cứ mãi hiện lên trước mắt Tử Vi. Tư Mã Huy luôn lừa gạt nàng ta thật sao? Thật sự không có tình cảm với nàng ta sao? Có lẽ trong thật thật giả giả, ngay cả hắn cũng không biết trái tim mình.
Tử Vi nhớ rất rõ ràng, khi thích khách xông lên, vương hậu tránh sau lưng Tư Mã Huy, còn người chắn phía trước Tư Mã Huy là Tuyết phi.
Tử Vi cười khổ.
Sắc trời dần tối, nơi này không có đèn đuốc, bị bao phủ trong một vùng tăm tối.
"Tuyết Nhi!" Tử Vi nghe thấy một tiếng gọi khẽ đầy ngạc nhiên.
Tử Vi quay đầu.
Một người khoác cẩm y màu tím đậm, chắp tay đứng ở đó. Gió lạnh vù vù, thổi tung góc áo hắn.
Chính là Tư Mã Huy.
"Là muội à." Hắn nhìn thấy Tử Vi, có chút bất ngờ.
"Đại ca tưởng là ai? Tuyết phi sao? Nàng ấy ra đi trong ngực của huynh, huynh, huynh tự mình giết nàng ấy..." Tử Vi không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, có điều lời đến khóe miệng, không nói ra thì không thoải mái.
Rất nhiều ngày rồi nàng không gặp Tư Mã Huy, sau cung biến không nhìn thấy hắn nữa. Hắn gầy đi rất nhiều, xương gò má cao hơn.
"Thời tiết lạnh giá như thế, nơi này yên tĩnh, sao muội lại đến đây?" Hắn thản nhiên hỏi.
Tử Vi nói: "Ta muốn ngắm hoa mai, thị vệ nói ở đây có."
Tử Vi không thấy rõ vui buồn trong mắt hắn, nhưng một tiếng "Tuyết Nhi" vừa rồi lại thật sự chất chứa mong chờ.
Chuyện cũ đã qua.
"Ta ra ngoài lâu rồi, ta về trước đây. Tử Vi nói. Nàng cho rằng, có lẽ Tư Mã Huy muốn ở đây một mình một lát.
"Tử Vi, ở bên đại ca một lát đi, chỉ một lát thôi." Giọng nói hắn có sự cầu khẩn.
Tử Vi gật đầu.
Cửa Hải Đường cung đóng kín, Tư Mã Huy cứ đứng ở đó như vậy.
"Đại ca, vì sao các huynh phải lừa gạt nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân thật lòng với huynh?" Tử Vi hỏi thay Tuyết phi, cũng hỏi thay mình.
"Bởi vì là đúng người. Là cố ý chọn người. Nếu như nàng ấy không yêu ta, ta cũng không làm được nhiều chuyện như vậy." Tư Mã Huy không hề lảng tránh: "Có phải muội rất thất vọng về đại ca hay không?"
"Ta chỉ mãi không nghĩ ra, ta cũng được coi như trải qua nhiều chuyện. Ta cảm thấy Tuyết phi rất đáng thương." Tử Vi quay người nhìn Tư Mã Huy: "Nàng ấy chết, huynh có hối hận chút nào hay không?"
"Không hối hận. Ta đạt được thứ mình muốn. Có điều sẽ đau lòng. Ta không ngờ nàng ấy sẽ nghe thấy. Giống như nàng ấy nói, nếu như nàng ấy không nghe thấy thì sẽ bình an cả đời." Tư Mã Huy lạnh nhạt nói.
"Người huynh yêu thật lòng là vương hậu sao?" Tử Vi hỏi.
Tư Mã Huy: "Ta nói ta cũng không biết, muội có tin không?"
Tử Vi than nhẹ: "Có lẽ, làm giả nhiều sẽ cho rằng là thật. Mà thật thì lại quên."
Nàng ngắm nhìn hoa mai vàng đang nở rộ "Đại ca, đón tết xong ta muốn rời đi. Ta muốn đi tìm Kình Nhi."
Tư Mã Huy ngẩng đầu liếc nhìn nàng: "Muội muốn đi lục địa Triều Vân sao?"
Tử Vi gật đầu: "Chuyện gì cũng không gạt được đại ca."
Tư Mã Huy gật đầu: "Cũng được, có điều muội phải cho ta biết hành tung, hoặc thường xuyên trở lại xem xét tình hình, dù sao người kia cũng nói sẽ trả lại Kinh Nhi, đừng để đến lúc đó thằng bé trở về, muội lại không ở đây."
"Được."
"Đi thôi, muộn rồi, ta đưa muội hồi cung." Tư Mã Huy nói với Tử Vi.
"Huynh, huynh không ở thêm một lát sao?" Tử Vi nhớ hắn tới đây để thăm Tuyết phi. Nàng thật lòng hi vọng hắn có thể ở nơi này một lát.
"Đi thôi." Tư Mã Huy lạnh nhạt nói.
Tử Vi yên lặng theo sau lưng hắn. Tình yêu của đế vương quả là kiêu ngạo.
Vào ngày đón tết, trong cung treo đèn lồng khắp nơi, trong sân đốt đuốc sáng trưng.
Tư Mã Huy mở tiệc chiêu đãi chúng đại thần.
Tử Vi đón giao thừa ở Y Lan điện, còn một canh giờ nữa mới đến giờ tý, Tử Vi tắm rửa xong xuôi, bắt đầu sao chép sách thuốc.
Vương hậu Minh Châu tới. Nàng ấy khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tía, cổ áo bằng lồng hồ ly màu trắng, dẫn theo hai cung nữ đi vào Y Lan điện.
Tử Vi hành lễ với nàng ấy.
Minh Châu nói: "Vương thượng nói cô không muốn đi đại điện, ta ghé thăm cô một lát."
Trong phòng rất nóng, Minh Châu cởi áo choàng.
Tử Vi thấy điệu bộ nàng ấy muốn nghỉ ngơi Y Lan điện một lát, bèn sai người chuẩn bị trà và một ít điểm tâm.
Minh Châu mặc một bộ cẩm phục họa tiết thổ cẩm in chìm màu đỏ sậm, bởi vì là họa tiết in chìm, nhìn từ xa chỉ thấy lờ mờ màu đỏ; kết hợp với váy dài trăm lớp màu đen thêu chìm hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm. Nàng ấy thoa son màu nhạt, trên đầu chỉ cắm một cây trâm tua rua bằng ngọc tím khảm minh châu, cách ăn mặc tùy ý thường ngày, cũng có một chút trang trọng khi tiếp đãi khách, lịch sự tao nhã lại không hề phô trương.
Tuy hôm nay ăn tết, nhưng mấy ngày trước trong cung mới xử lý tang sự, vậy mà ý cười giữa lông mày nàng ấy vẫn điềm tĩnh như ngọc sáng, chỉ thấy dịu dàng chứ không thấy sắc bén.
Trong lòng Tử Vi âm thầm thở dài, kiểu nữ nhân này vẫn thích hợp sống trong cung hơn. Kiểu người yêu hận thấu xương như Tuyết phi và nàng nhất định sẽ gặp trắc trở trong cung.
"Hôm nay ta cố ý tới nói lời cảm ơn. Cảm ơn cô đã cứu tiểu vương tử. Không có cô thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tiểu Tử, đem đồ vật lên đi." Minh Châu nở nụ cười chân thành sai bảo.
Cung nữ thân cận của nàng ấy, Tiểu Tử đưa chiếc hộp ôm trong ngực cho Tử Vi.
Minh Châu nói: "Nghe vương thượng nói cô thích nghiên cứu dược lý, trong này là một số dược liệu trân quý"
Tử Vi nói lời cảm ơn: "Vương phi không cần phải khách khí, vương thượng đã cứu ta. Đây đều là việc ta nên làm."
Minh Châu cho tùy tùng lui xuống, kéo tay Tử Vi rồi nói: "Lần cung biến này may mà có cô, ta đã nói với vương thượng chuyện cô cứu tiểu vương tử hai lần. Cô, về sau cô có dự định gì?"
Tử Vi nói: "Không có dự định khác, ta muốn đi tìm con trai ta."
Minh Châu nói: "Không có gì phải ngại. Vương thượng rất thích cô, bây giờ cô cũng không có nhà để về, nếu như cô muốn, vương thượng có thể nạp cô làm phi."
Tử Vi giật mình, vội nói: "Không, không, vương phi, ta sống như bây giờ rất tốt. Ăn tết xong ta sẽ rời khỏi nước Nam Chiêu để tìm con trai ta. Nó mới nhỏ như vậy, không thể rời khỏi mẫu thân. Chờ lâu như vậy vẫn không có người đưa nó trở về, ta không muốn đợi thêm nữa."
Minh Châu nói: "Vương thượng thật sự rất tốt với cô.
Tử Vi nhẹ nhàng cười: "Vương phi nương nương đừng nghĩ nhiều. Vương thượng là đại ca ta. Đại ca cũng coi ta là muội muội. Điều quan trọng nhất là, ta có người yêu rồi."
Minh Châu nói: "Chẳng phải phu quân cô đã, đã không còn sao?" Tử Vi lắc đầu: "Ta vẫn cho rằng hắn còn sống, ta sẽ tìm được hắn."
Minh Châu gật đầu: "Ừm, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi. Có điều, nếu như cô thật sự không có ý gì, tốt nhất nên nói rõ ràng với vương thượng, đừng cho hắn bất cứ suy nghĩ gì.
Tử Vi nhìn Minh Châu: "Ta và vương thượng không có gì cả, cũng không có gì cần nói rõ ràng"
Minh Châu giấu ý cười trên mặt, sắc mặt bắt đầu lãnh đạm: "Cô có biết vì sao ngày đó Tuyết phi tuyệt vọng như thế không?"
Tử Vi không nói chuyện.
Minh Châu nói: "Lúc đó cô cũng nghe thấy, chắc chắn cô tưởng rằng bởi vì vương thượng lừa nàng ta, lợi dụng nàng ta."
Tử Vi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Minh Châu nói: "Đúng vậy. Nhưng cô có biết vì sao nàng ta rạch mặt mình không?"
Tử Vi nhìn nàng ấy chằm chằm: "Vì sao?"
"Khi Tuyết phi đến Thanh Tùng điện, phát hiện ta ở đó, nàng ta không vào phòng mà đứng ở đó nghe được cuộc đối thoại giữa ta và vương thượng. Khi đó, ta mới biết được người vương thượng thích thực sự là cô."
Tử Vi lập tức đứng dậy.
"Bởi vì ta phát hiện, dung mạo của Tuyết phi khá giống cô, tính tình cũng giống. Ta hỏi vương thượng, hắn nói, cưới Tuyết phi là bởi vì dung mạo của nàng ta rất giống cô."
Tử Vi cảm thấy toàn thân rét run: "Tại sao vương hậu nương nương lại muốn nói với ta những lời này?"
Minh Châu nói: "Hôm nay ta chỉ muốn tới thăm cô một lát, nói một tiếng cảm ơn với cô. Còn những chuyện khác đều là suy nghĩ của riêng ta, vương thượng không hề biết, cô đừng nóng giận."
Tử Vi nói: "Vương phi hiểu lầm rồi. Tử Vi ăn tết xong sẽ rời đi, xin vương phi yên tâm, ta cũng sẽ không đến hỏi vương thượng. Vương phi vẫn nên trở về đi, vương thượng đang mở tiệc chiêu đãi đại thần ở đại điện, vương phi rời đi quá lâu cũng không thích hợp."
Minh Châu mỉm cười rời đi, khi đi còn thân thiết ôm Tử Vi một cái.
Tử Vi bị nàng ấy ôm, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân có thể làm được vương hậu trong hoàng cung quả thực không đơn giản.
Trong mấy ngày ăn tết, ngày nào Tư Mã Huy cũng đến Y Lan điện của Tử Vi ngồi một lát, nói với nàng về tình hình chiến đấu của Đại Hưng, tiến triển trong việc tìm Lê Tử Kình, thậm chí là tin tức của núi Mặc.
Nhiếp Lăng Hàn quả thật không đạt được lợi ích từ Nam Chiêu. Nước Nam Chiêu ba mặt giáp núi, địa hình phức tạp, đất nước giàu có. Bình thường kết giao nước láng giềng, chưa từng xảy ra chiến tranh với nước láng giềng. Hiện tại quân liên minh do Nhiếp Lăng Hàn điều đến không dốc hết toàn lực tấn công Nam Chiêu, mà đội quân chính quy của Đại Hưng lặn lội đường xa tới, tấn công mấy lần đều không thành công.
Vẫn không có tin tức của Lê Tử Kình.
Qua tết Nguyên Tiêu, Tử Vi chỉ để lại cho Tư Mã Huy một phong thư rồi rời khỏi nước Nam Chiêu.
Nếu không muốn trốn sau lưng người khác nữa thì chỉ còn cách băng qua mưa gió, nàng tin tưởng Lê Hiên còn sống, lục địa bắc hoang này, nước Đại Hưng này vốn là thiên hạ của hắn, Tử Vi luôn muốn làm chút gì đó giúp Lê Hiên.
Tử Vi dẫn theo Tiểu Tỉnh đóng giả thành nam, dịch dung, lặng lẽ trở lại Đại Hưng.
Tử Vi từng nghe ông ngoại nói, có mấy phân đà chủ nơi khác là tâm phúc của ông ngoại, Tử Vi muốn tìm bọn họ.
Nàng đi Cam Châu trước, nàng quen biết Trịnh đường chủ nơi đó, đã nhiều năm như vậy, hắn không nhận ra dáng vẻ Tuyết Yên, thế nhưng mọi người đều biết Tuyết Yên là hoàng hậu Đại Hưng, đã qua đời rồi.
Nàng không thể nói cho hắn biết nàng là Tuyết Yên. Chỉ bằng khối Mặc lệnh này, hắn sẽ tin tưởng nàng sao?
Tử Vi đến Cam Châu thì trực tiếp đi phân đà của Thanh Y đường, nàng giơ Mặc lệnh tìm Trịnh đà chủ, Trịnh đà chủ lập tức gặp nàng.
Hắn sắp xếp cho nàng một căn phòng đơn.
Tử Vi gặp Trịnh đà chủ, Trịnh đà chủ tóc hoa râm, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không dễ ở chung.
Tử Vi thấp thỏm đang định giới thiệu bản thân, Trịnh đà chủ cho vệ binh lui, nắm chặt tay nàng: "Nha đầu, ông ngoại người nói cho ta tình huống của người rồi, yên tâm, ngươi quyết định như thế nào, chúng ta đều ủng hộ."
Tử Vi kinh ngạc: "Ông ngoại của ta nói tình huống của ta rồi sao?"
"Đúng vậy, ông ngoại người nói lúc ấy người bị phản hình, bọn họ tìm người thay thế ngươi, người chết không phải là ngươi, về sau người đổi tên đổi tính rồi lại trở về." Trịnh đà chủ kích động nói.
Tử Vi liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, chính là như vậy."
Trịnh đà chủ nói: "Cam Châu, Xuân thành, Vũ Thủy, Phù thành, Vũ thành, lúc trước lão đường chủ đã báo cho phân đà chủ mấy nơi này biết rồi, bọn họ cũng đều biết tình huống của ngươi, lão đường chủ đã đưa Mặc lệnh cho ngươi, bọn ta xin nghe theo di ngôn của lão đường chủ. Ta sẽ thay người liên lạc với phân đà ở những nơi khác."
Tử Vi nói: "Tốt, tốt quá, ta muốn gặp bọn họ một chút."
Trịnh đà chủ nói: "Ta hẹn bọn họ rồi, tìm thời điểm thích hợp sẽ bảo bọn họ tới để cô nương gặp mặt."
Tử Vi mừng rỡ đồng ý.
Phân đà Thanh Y đường ở Cam Châu hai ngày sau, bên ngoài là một cái bảng hiệu võ quán Thanh Y đường đơn giản, vào cửa, bên trong lại có động tiên khác.
Đình đài lầu gác, con đường quanh co, khắp nơi là vườn hoa to nhỏ và cánh cửa đậm nhạt, trong cửa có cửa, trong phòng có phòng, không nhìn thấy điểm cuối. Người ngoài đi vào cũng sẽ lạc đường.
Tử Vi biết, tất cả phân đà của Thanh Y đường đều như vậy, nếu không xây dựa lưng vào núi thì sẽ xây ở chỗ khuất bình thường.
Tử Vi ở đây hai ngày nhưng vẫn lạc đường.
Hôm nay, Trịnh đà chủ mời phân đà chủ Thanh Y đường các nơi có giao hảo với hắn tới đây gặp nhau.
Lúc phân đà chủ Phù thành đi vào, một tùy tùng phía sau hắn nhìn Tử Vi với khuôn mặt đầy nước mắt.
Tử Vi nhìn kỹ, không ngờ là Lập Hạ.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vui đến phát khóc.
"Lập Hạ, sao ngươi lại đi Phù thành?" Tử Vi kéo Lập Hạ qua một bên, nhỏ giọng hỏi nàng ấy.
Lập Hạ khóc nói: "Lần trước sau khi Hoàng thượng tứ hôn nô tỳ cho đường chủ Trần Siêu, nô tỳ đến Tử Y đường mới phát hiện, thực ra hắn còn có người yêu. Nô tỳ thích hắn, nhưng người hắn yêu không phải là nô tỳ."
Tử Vi giận dữ nói: "Thứ khó đoán nhất trên đời chính là lòng người. Lúc ấy hắn không hề nói."
Lập Hạ nói tiếp: "Hắn đề phòng nô tỳ khắp nơi, có một lần, nô tỳ tình cờ nghe thấy bọn họ nói đến chuyện giết Lưu Trùng, bởi vì Lưu Trùng nghe thấy chuyện bọn họ muốn làm phản. Nô tỳ hoảng hốt, bị hắn phát hiện"
Tử Vi nói: "Lần đó Lưu Trùng liều chết vào trong cung tìm ta cũng là muốn nói cho ta biết việc này, đáng tiếc chưa kịp nói ra đã "
Lập Hạ nói tiếp: "Hắn không giết nô tỳ mà giam nô tỳ lại, mãi đến khi bọn họ mưu phản thành công, có một lần người phần đường bọn họ họp ở Tử Y đường, Dương đà chủ lặng lẽ cứu nô tỳ ra..."
Tử Vi nhìn vị Dương đà chủ kia, rất trẻ trung, vóc dáng không cao, diện mạo xấu xí, khuôn mặt ôn hòa.
Tử Vi rất cảm kích, khom người bái Dương đà chủ một cái thật sâu. Dương đà chủ bị dọa sợ, liền vội vàng đứng lên hoàn lễ, mặt đỏ bừng lên, chọc mọi người cười nắc nẻ.
Tử Vi không ngờ lại tìm được Lập Hạ ở đây, còn gặp được nhiều người quen của Thanh Y đường như vậy, đây đều là tâm phúc của ông ngoại, thấy Mặc lệnh như thấy lão đường chủ.
Tử Vi biết núi Mặc đã phản Nhiếp Lăng Hàn, nàng sợ Nhiếp Lăng Hàn gây bất lợi cho Thanh Y đường, để bọn họ tiếp tục nghe theo Trần Siêu giống như trước đây, chờ đến
thời cơ thích hợp tự sẽ trở về tìm bọn họ. Tử Vi bảo Lập Hạ tiếp tục ở lại Phù thành.
Nửa tháng sau, lục địa Triều Vân.
Đây là lục địa đón mặt trời sớm nhất.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.