Tuyết phi nhìn Tư Mã Huy che chở cẩn thận cho Minh Châu, đột nhiên cơ thể giống như bị rút đi thứ gì đó, chỉ còn lại cái xác không nàng ta không muốn hỏi hắn vì sao nữa. Nàng ta không bước nổi dù chỉ một bước, cơn rã rời ập đến như thủy triều. Thì ra nhiều năm qua nàng ta vẫn luôn sống trong giấc mộng của mình. Rõ ràng ánh nắng tươi sáng, nàng ta lại cảm thấy lạnh cả người. Trong băng tuyết ngập trời, cơ thể đơn bạc giống như có thể bị gió quét đi bất cứ lúc nào. Tử Vi phát hiện đằng sau có hai nam tử sắc mặt kỳ lạ, kiếm trong tay áp sát vào ống quần, lặng yên không một tiếng động di chuyển vào trong. "Có thích khách!" Tử Vi quát to. Hai người kia đã phóng qua, giương kiếm đâm về phía mặt Tư Mã Huy. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Mọi người bị khiếp sợ bởi chuyện của vương thượng và Tuyết phi nương nương, không ai chú ý đến hai người kia, khi mọi người phát hiện bọn họ đã đến bên cạnh Tư Mã Huy. Hai người đồng thời giơ kiếm tới. Minh Châu kêu to: "Vương thượng cứu mạng!" Tư Mã Huy không chút suy nghĩ chắn trước người Minh Châu, rút dao găm trong giày ra đâm về phía người xông tới trước mặt hắn, kiếm của một người khác cũng đến gần "Hộ giá!" "Vương thượng!" "Đại vương!" "Đại ca!" Tử Vi thét lên. Lúc đầu tiếng người huyên náo, đột nhiên mọi âm thanh giống như bị ngưng đọng. Dao găm trong tay Tư Mã Huy mạnh mẽ đâm xuyên tim một tên thích khách, mà kiếm của một tên thích khách khác đâm vào lưng một nữ nhân, hắn sững sờ nhìn nữ nhân chắn trước mặt hoàng đế, kiếm của hắn đâm xuyên qua lưng nữ nhân, máu tươi tuôn ra, giọt máu nóng hổi rơi trên cổ tay hắn. Cùng lúc đó, hắn cũng bị thị vệ đâm xuyên tim, tay hắn vẫn nắm thật chặt kiếm, ngã trên mặt đất, kiểm rút ra khỏi người nữ nhân kia, máu phun ra ngoài. Tuyết phi lung lay, miệng phun ra máu tươi, cơ thể mềm nhũn sắp ngã xuống đất. Tư Mã Huy duỗi hai tay ra đỡ nàng ta, ôm nàng ta vào trong ngực. "Tuyết Nhi! Vì sao?" Giọng hắn khàn đặc run rẩy. Tuyết phi mở hai mắt ra, bàn tay lạnh lẽo chậm rãi xoa hai mắt hắn: "Ta, ta cũng không biết tại sao lại muốn cứu ngài! Ta hận chính ta! Ta hận... Tư Mã Huy, mỗi khi ngài nhìn ta bằng ánh mắt này, ngài nói chuyện, ta đều tưởng là thật. Bây giờ nghĩ lại, đôi mắt này thật lạnh lẽo. Tư Mã Huy, lúc này, lúc này... Ta nhìn thấy đau lòng trong mắt ngài, đó là thật sao?" Tư Mã Huy nắm chặt tay nàng ta, đặt ở bên môi. "Vì sao ta lại làm thế, vì sao ta lại muốn nghe thấy hai người nói những lời này, vì sao không lừa gạt ta tiếp đi, cho dù là lừa gạt, ta cũng sẵn lòng... Xem kìa, ta lại đang hỏi ngài rồi... Thế nhưng ta hận quá, ta thật sự hận ngài... Tư Mã Huy, ta thật sự hận ngài." Nàng ta ghé vào lỗ tại hắn khẽ khàng nói, chậm rãi triền miên, giống như những nụ hôn ân ái mỗi ngày đêm trong ba năm qua... Cổ tay nàng ta buông thõng xuống, bàn tay dính đầy vết máu lộ ra bên ngoài. Trên khuôn mặt trắng trẻo bắn đầy vết máu, tóc đen nhánh tán loạn, lông mi hơi cong tạo bóng mờ dưới ánh nắng ấm áp. Nàng ta là nữ nhi thừa tướng sủng ái nhất, từ nhỏ đã biết văn biết võ, lòng cao hơn trời. Nàng gả cho vương thượng mà mình thương nhó. Bây giờ, nàng ta chết, chết chật vật như thế. Ngày đông giá rét. Ánh nắng tươi sáng. Trời đổ tuyết, mảng lớn hoa tuyết bay lượn dưới ánh mặt trời. Một đám mây màu xám từ đẳng xa chậm rãi kéo đến, dần dần bao phủ ánh sáng mặt trời. Tử Vi đầm đìa nước mắt. Tư Mã Huy nheo chặt đôi mắt hẹp dài. Tử Vi có thể nhìn thấy hai mắt hắn đang không ngừng lay động. Dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra. Hắn hít thở nặng nề, ôm Tuyết phi không nhúc nhích. Tử Vi quay người lên kiệu về Y Lan điện. Cung điện hoa lệ nặng nề này đã khóa lại thứ gì? Buổi chiều tuyết vẫn rơi mãi. Tử Vi ở trong Y Lan điện ấm áp, sưởi lò than, nhìn hoa tuyết tung bay. Tuyết lớn rơi suốt cả buổi tối, ngày hôm sau, tuyết lớn bịt kín cửa. Trong cung đang cử hành tang sự, dù sao lần cung biến này tuy tiêu diệt được người của Dực vương, thế nhưng lại chết hai vị đại thần, trong cung chết ba vị nương nương. Tuyết lớn rơi ba ngày, rơi rồi lại ngừng. Nhóm nội thị vừa quét sân được một lát lại rơi một lớp mỏng. Vết thương của Tử Vi và Tiểu Tỉnh vẫn chưa khỏi, vết thương của Tiểu Tỉnh nặng hơn Tử Vi, có đôi khi Tử Vi sẽ tới thay thuốc cho Tiểu Tỉnh. Đổi lại Tử Vi tự mình điều chế thuốc. Còn có mấy ngày nữa là sang năm mới. Tử Vi muốn chữa khỏi vết thương, đón tết rồi rời khỏi nước Nam Chiêu, đi tìm con trai, đi tìm Lê Hiên. Một ngày trước khi đón tết, Tử Vi nhìn thấy Yến Tam và Vạn Quân ở cửa đang thấp giọng nói gì đó, sắc mặt nghiêm túc. Nhìn thấy Tử Vi đang nhìn bọn họ, Yến Tam vội nói: "Buổi trưa hôm nay phản quân bị chém ở pháp trường, hơn mấy trăm người... "Ừ, còn Dực vương?" Yến Tam nói: "Dực vương cũng sẽ bị chém, cả em trai của vương hậu nữa, những đại thần tư thông với phản quân. Lần này vương thượng tức giận, tất cả người tham dự đều phải chết, không cho bất cứ kẻ nào cầu tình..." Vạn Quân vỗ Yến Tam một cái, Yến Tam lập tức im miệng không nói lời nào. Rất nhiều ngày rồi Tử Vi không đi ra ngoài, hoàng hôn tuyết lại rơi đầy trời, Tử Vi khoác áo choàng màu khói, ra khỏi Y Lan điện. Yến Tam và Vạn Quân theo ở phía sau: "Trong cung có hoa mai không?" Tử Vi hỏi. "Có, ty chức đưa phu nhân đi." Yến Tam nói. Bởi chân bị thương, Tử Vi đi rất chậm, Yến Tam cũng đi chậm rãi. Hậu cung này của Tư Mã Huy, trừ đêm cung biến đó nàng từng tới Nguyệt Tiên cung của vương hậu, còn những nơi khác nàng chưa từng tới bao giờ. Trong vương cung nước Nam Chiêu, rất nhiều tường cung đều sơn màu trắng, không giống hoàng cung Đại Hưng phần lớn là màu vàng và màu xanh nguy nga lộng lẫy. Yến Tam dẫn Tử Vi đi đến trước rừng hoa mai. Từ nhỏ nàng đã thích mùa đông, thích tuyết, thích hoa mai trong tuyết. Rừng hoa mai này đang nở rộ, màu đỏ, màu vàng, thậm chí còn có màu xanh. Lần đầu tiên Tử Vi nhìn thấy hoa mai màu xanh, cánh hoa xanh óng ánh, chứa nhị hoa vàng nhạt, tô điểm trong băng tuyết, giống như tinh linh của mùa đông. Tử Vi ngửa mặt nhìn, buồn phiền trong lòng mấy ngày nay dần dần tan ra. Có điều nơi này yên tĩnh như thế, không hề giống vương cung phồn hoa, như vùng ngoại ô bị bỏ không. Đằng sau rừng mai là một quần thể cung điện to lớn, lầu các xen vào nhau, tráng lệ, đáng tiếc không có đèn đuốc và người ở, yên tĩnh giống như là lăng tẩm to lớn. "Đây là cung điện của ai? Sao lại yên lặng như thế?" Tử Vi hỏi. Yến Tam cúi đầu: "Tuyết phi nương nương ạ." Đúng vậy. Cung điện hoa lệ lại vắng lặng như thế quả thực hẳn là cung điện của nàng ta. "Các ngươi ở đây, ta đi xem một chút." Tử Vi không cho Yến Tam và Vạn Quân đi theo. Nàng chậm rãi đi xuyên qua rừng mai. Tử Vi có thể đoán được đại khái câu chuyện của nữ tử này. Tư Mã Huy đặt ấn rồng liên quan đến tồn vong của Nam Chiều và tính mạng hắn ở chỗ Tuyết phi mà hắn sủng ái nhất, Tuyết phi dùng mạng để bảo toàn, thậm chí mất đi cha mình, về sau biết được ấn rồng này là giả. Sau khi cưới nàng ta vẫn luôn không mang thai, thực ra Tư Mã Huy không muốn để cho nàng ta mang thai. Bởi vì trong triều đình đủ loại quản thúc. Bên ngoài đồn thổi nàng ta là nữ nhân vương thượng sủng ái nhất, chính nàng ta cũng cho rằng như vậy. Về sau mới phát hiện, nàng ta chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn của Tư Mã Huy, bởi vì gia thế nàng ta hiển hách, bản thân nàng ta có năng lực, có thể chống đỡ được gió đạo mưa tên của hậu cung. Nữ nhân Tư Mã Huy thích thật sự không phải nàng ta. Trong lúc vô tình nàng ta nghe được chân tưởng, thể là suy sụp, tuyệt vọng. Tử Vi thở dài, nữ tử lợi hại thông minh hơn nữa cũng không tránh thoát một chữ tình, ví dụ như nàng. Thế nhưng không biết vì sao, nàng rất thích Tuyết phi này, tuy bọn họ không hề giao lưu, thậm chí còn không quen biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]