Tử Vi ôm lấy ông: "Không, ông ngoại, là cháu có lỗi với ông! Liên lụy đến ông rồi!"
Sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn lạnh đi: "Đã như vậy thì đừng trách trẫm! Bắn tên!"
Tiếng đánh nhau binh bốp lại bắt đầu, tiếng bắn tên rì rào, Tử Vi cảm thấy không khí như dừng trôi.
Người vẫn là người quen, Cổ Phàm đối đầu với Trương Dương, Lê Hiên và Duệ vương đối đầu với Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào đối đầu với Chu
Khải, Tử Vi đối đầu với Lương Hồng Tụ, ông ngoại và cữu cữu bị vô số kẻ vây quanh....
Các chiến sĩ cầm tên đứng yên đó, chờ lấy Nhiếp Lăng Hàn ra lệnh, Nhiếp Lăng Hàn lại mãi không hạ lệnh.
Trần Hách Nhiên thấy Tử Vi không phải đối thủ của Lương Hồng Tụ, qua giúp Tử Vi.
Gió tháng hai vẫn rất lạnh, khắp trời đất tràn ngập tiếng gào thét thể lương của dã thú.
Ông ngoại dẫn bọn họ vừa đánh vừa lui.
Tử Vi bỗng nhiên nhớ ra ở phía động sơn cốc có một nơi ẩn náu được, nàng xông đến bên cạnh ông ngoại: "Ông ngoại, đi Nguyệt Lượng cốc đi!"
Trần Hữu Thủy nói: "Mọi người đi theo ta!"
Phía sau bọn tự dưng xuất hiện thêm một nhóm người, mặc áo ngắn, cầm trường mẫu trong tay, lưng đeo cung tên, đồ đen toàn thân, chui ra khỏi rừng ngăn cản bọn họ.
Vẫn là người của Thanh Y đường, có điều đứng ở phía trước lại là Trần Siêu, người của Nhiếp Lăng Hàn.
Lê Hiên dừng lại, nhìn Trần Hữu Thủy nói: "Lão đường chủ, các người lui ra đi. Thanh Y đường đừng tự giết lẫn nhau."
Trần Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717361/chuong-270.html