Một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên. "Bao vây bọn họ lại, đừng để Tử VI công chúa bị thương, người còn lại, giết không luận tôi!"
Tử Vi đột nhiên quay người, đi theo sau lưng bọn họ, là Nhiếp Lăng Hàn. "Sư huynh!" Tử Vi mở to hai mắt nhìn Nhiếp Lăng Hàn, đúng vậy, sau lưng nàng chính là sư huynh của nàng - Nhiếp Lăng Hàn. Là sư huynh Nhiếp Lăng Hàn mà mấy ngày nay, nàng trăm phương ngàn kế thuyết phục mình phải hiểu lập trường của hành
Tất cả đã không cách nào ngăn cản được nữa. Nàng có bản lĩnh ẩn thân, nàng cũng có bản lĩnh tìm người. Nhiếp Lăng Hàn biết nàng có bản lĩnh này. Nàng lại làm một con cờ lần nữa.
Trong thế giới của nam nhân này, nàng cảm thấy mình thật bất lực, thật ngày thơ Như thể bọn họ đều là người thân của nàng, là người quan trọng của nàng, nhưng cũng lại như chẳng là cái thế gì, hoặc như không hề quen biết.
Gió lạnh thổi qua áo nàng, trái tim Tử Vi lạnh lẽo khoan tim. Nàng ngửa mặt nhìn Nhiếp Lăng Hàn gần trong gang tấc, đôi mắt hắn trắng đen rõ ràng, con người như mặc ngọc, sóng mũi cao, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa vô hại.
Tử Vi khó có thể tin đưa tay sờ Nhiếp Lăng Hàn. "Sư huynh, sư huynh, huynh..."
Cảnh tượng trước mắt khi thì rõ khi thi nhòe, Tử Vi ấn lên tim, nơi đó đau nhói. Bản tay số mệnh bóp chặt lấy nàng, khiến nàng không thể thở nổi. "Đồ nữ nhân xấu xa này, quả đúng là cô dân bọn chúng vào!" Hoa Nhan đâm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717360/chuong-269.html