Nàng ôm lấy Điền Minh, đưa tay thử hơi thở của hãn, vẫn còn thở,
Yên Nhi!" Nàng nghe thấy tiếng của Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên đứng lên.
Mặt đất chất đầy xác chết, có thi thể phía trén cảm đầy mũi tên, không thấy rỡ dáng vẻ ban đầu.
Có người đang im lặng khóc ròng, rơi nước mắt nam nhân.
Đăng xa lại truyền tới tiếng quân hô vang dội, vang vọng khắp vùng quê mênh mông, quanh quẩn giữa đất trời. Xung quanh lập tức trống trải.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên đi về phía nàng, hắn mặc khôi giáp màu đen, đã loang lổ đầy vết máu, trên mặt cũng vấy đầy máu.
Hån chạy về phía nàng, đưa nàng ôm chặt năng vào trong lòng: "Làm ta sợ chết khiếp!"
"Mau cứu Điền Minh, hãn bị thương" Tuyết Yên đẩy hãn ra, chi Điền Minh trên mặt đất.
Điện Minh được người khiêng đi.
Tuyết Yên nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Cổ Phàm, thậm chí còn có Vu Dung.
Trên mặt Vu Dung đầy nước mắt, đôi mắt cũng sưng lên.
"Các ngươi đánh giặc xong rồi sao?" Tuyết Yên hỏi Lê Hiên.
"Đảnh xong rồi.
"Ai thăng?
"Chúng ta" Giọng nói của Lê Hiến phiêu lãng xa xăm,
Chiến tranh, bên thua và bên thãng chi là kết quả. Trong quá trình thảm thiết vô cùng
"Lê Kiệt và phụ thân ta đâu?" Nàng bỗng đứng lên.
"Bọn họ chạy trốn rồi. Lê Hiện lạnh nhạt nói,
Lê Kiệt thua sao? Tuyết Yên cháy nước mắt.
Người kiêu ngao như vậy, hắn đã từng nói với nàng, hắn là một vương gia bất lực ăn nhờ ở đậu, không có nhà để về, bây giờ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717182/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.