Hồ nước bị bọn họ làm cho nổ tung trong viện đã được sửa xong phần hiện chưa sửa xong, nhưng bàn đá ghế đá vẫn còn đó,
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên ngồi trên ghế đá, một nữ nhân dựa vào ngực hắn, da trắng như tuyết, thanh lệ dịu dàng, là Nhan Hương.
Tay hắn đặt ngang hông nàng ta, Nhan Hương đang nằm trong lòng hắn nhẹ giọng nói gì đó với hàn, Lê Hiên lång lặng nhìn nàng ta nói, chau mày.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Hiên ngầng đầu nhìn, Nhan Hương cũng ngẩng đầu lên.
Đầu Tuyết Yên "ong" một tiếng.
Nàng nhìn thấy Nhan Hương đứng lên, chỉ về phía nàng: "Sao nàng ta ở đây? Sao nàng ta ở đây được?"
Lê Hiên đứng lên: "Nàng ấy đến giúp đỡ. Lần này phá địch, nàng ấy cũng lập được công."
Sắc mặt Nhan Hương rất lạnh: "Đó là bởi vì gia không dẫn theo ta"
"Nàng ấy tự tới, ta không dẫn nàng ấy theo!" Lê Hiên giải thích.
Tuyết Yên quay người đi ra. Thì ra là thế.
Những dịu dàng và tình nồng ý mật đó bởi vì một người khác đến mà ầm ầm sụp đổ.
Nàng còn áo tưởng muốn làm phu thế với hắn nơi này, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của nàng mà thôi.
Hắn đối xử si tình với nhiều nữ nhân như vậy, sao có thể chỉ làm phu thẻ với nàng được?
Người hắn nâng niu trong tim đến rồi, trong måt của hãng sẽ không có nàng nữa. Hân cổ găng giải thích với Nhan Hương, bởi vì nàng tự tiện hành động nên gây phiền toái cho hắn.
Tuyết Yên cười khố, chạy đi.
Tuyết Yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717128/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.