(Áo xanh trầm mặc thương tiếc cỏ hoa)
Tiểu ca ca. Trên đời này, người sẽ gọi cậu là tiểu ca ca, chỉ có một, là Thanh Thanh của cậu a.
Trong nháy mắt nước mắt của Sở Thiên Thanh rơi xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy cô thật chặt: “Thanh Thanh…”
—
Năm mười sáu tuổi, Triển Chiêu đang học ở Cao trung 2, lúc này Bạch Ngọc Đường đã là tân sinh viên chuyên ngành kiến trúc của một trường đại học danh tiếng ở phía nam, mà Bạch Cẩm Đường đã ra ngoài làm việc được nhiều năm, đã có một công ty cùng bằng hữu chính thức khai trương, cũng đã chính thức hẹn hò bạn gái. Trong nhà chỉ còn một đứa con, Triển Chiêu sợ mẹ cô đơn, lựa chọn học ngoại trú, Cố Hoài Y cũng thấy việc học hành khổ cực, lo lắng Triển Chiêu ở trường học thì dinh dưỡng không thể nào đảm bảo, cũng liền vui vẻ đáp ứng cậu, như vậy vừa tiện tự mình chiếu cố sinh hoạt của con trai, đơn giản từ nhà đến trường cũng không phải quá xa.
“Mẹ, con về rồi, hôm nay là cuối tuần, buổi chiều và tối nay không có lớp.” Triển Chiêu đặt túi xách xuống, đi tới nhà bếp đã thấy thân ảnh bận rộn không ngừng của Cố Hoài Y, khéo léo hỏi: “Mẹ ơi, muốn con giúp không?”
Cố Hoài Y một bên cẩn thận dùng muôi khuấy canh trong nồi, một bên quay đầu lại cười nói: “Không cần không cần, con đi nghỉ một lát đi, lâu lâu mới được nghỉ. Hôm nay mẹ nấu món bí đao hầm sườn non con thích nhất, chờ ăn cơm đi.”
Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhat-mong/88731/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.