(Nỗi buồn ly biệt dần dần thấm sâu dần dần không tiếng động)
Cô biết Triển Chiêu nhớ, nhưng cô không thể nào bù đắp vào chỗ trống trong cuộc sống của nó. Có thể trong tương lai rồi sẽ có một ngày, sẽ có một người hiền lành ôn nhu bồi ở bên cạnh nó, an ủi nỗi đau của nó.
—
Thời gian có thực sự là liều thuốc toàn năng có thể khép lại bất kỳ loại vết thương nào hay không, Cố Hoài Y không biết, nhưng mà vô luận đau buồn thế nào, đều không thể dừng bước chân của cuộc sống. Triển Chiêu mất đi cha mẹ ruột cứ vậy mà ở Bạch gia an cư lạc nghiệp, trở thành con trai thứ ba của Bạch gia, em trai của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu nhỏ tuổi chịu kích thích rất lớn, lại thêm hoàn cảnh sinh hoạt xa lạ với nó, Cố Hoài Y và Bạch Thắng Văn đã quyết đị để nó nhập học chậm lại một năm. Lại thêm Cố Hoài Y từ bỏ công tác ở toàn soạn báo của mình, về nhà chiếu cố Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, làm một tác giả tự do.
Tất thảy đều bình lặng, nhưng dưới cảm giác bình lặng này, sâu thẳm trong nội tâm Cố Hoài Y có một nỗi đau buồn âm thầm trước sau đều không gạt bỏ được, cô lắng lắng cho Tiểu Triển Chiêu. Đứa bé này vẫn luôn thật khéo léo hiểu chuyện, nhưng trong đôi mắt của nó luôn luôn có một sự ưu thương và trầm mặc sâu sắc đến không thể tan ra, vốn không phải là tâm tình nên có ở cái tuổi của nó. Cố Hoài Y chẳng biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhat-mong/88730/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.