Trong hai năm, những ngày Phương Nhạc và La Ảnh ở bên nhau cộng lại không quá ba mươi ngày.
Lần nào cũng là La Ảnh tới thành phố nơi anh sống, sau đó xăm xắn dọn dẹp căn phòng lộn xộn bừa bãi, mua táo đỏ và lê về nấu canh cho Phương Nhạc.
Nhìn dáng điệu của cô, Phương Nhạc đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, tuy nhiên, ý nghĩ này đã lập tức bị anh nén xuống.
Tại sao lần nào cô ấy cũng mặc những áo quần xấu xí ấy, tại sao cô không thể ăn vận trang điểm nữ tính như những cô gái khác mà anh quen biết, tại sao cô ấy chỉ biết nhai đi nhai lại những câu dặn dò vô thưởng vô phạt như phải chú ý giữ gìn sức khỏe?
Cô, ngoài việc biết viết lách chút ít, có thể giúp anh sửa bản thảo, biết cách an ủi người khác, thì dường như chẳng có điểm gì nổi trội.
Vòng hào quang của La Ảnh trong lòng anh đã mờ nhạt dần theo thời gian.
Ba tháng trước, vị phó tổng biên tập huênh hoang kiêu ngạo do mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, đã bị sếp lớn đá ra khỏi tòa soạn, và Phương Nhạc luôn án binh bất động, tận tụy chăm chỉ, sau khi đưa ra một loạt kế hoạch xuất sắc, đương nhiên đã được sếp lớn vốn đã có cảm tình với anh cất nhắc lên làm phó tổng biên tập.
Cú nhảy vọt về chất lần này đã khiến cho những đồng nghiệp từng kèn cựa tẩy chay anh phải rút lại tất cả những âm mưu bất lương, lũ lượt đổi sang bộ mặt tươi cười giả lả trước anh.
Trước sự thay đổi của bọn họ, Phương Nhạc ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ. Tuy nhiên, chỉ cần họ hiểu được tình thế hiện tại, không tùy tiện kiếm chuyện với anh, thì anh cũng không cần thiết phải so đo với họ.
Phương Nhạc lúc này, đã thấp thoáng chút đắc ý.
Cùng với việc thăng chức, anh cũng ngày càng tiếp xúc nhiều hơn với đủ loại người. Là phó tổng biên tập của một tạp chí thời trang, khó tránh khỏi việc ra vào những nơi phấn son sực nức, người đẹp vây quanh. Càng gặp nhiều người, đặc biệt là phụ nữ, Phương Nhạc lại càng hoa mắt. Phụ nữ trong giới này, có mấy người không phải là người đẹp, ăn mặc trang điểm cầu kỳ, khiến người ta nhìn mà mê mẩn.
Trở về căn nhà trống trải, Phương Nhạc tháo cà vạt, ngón tay vô tình chạm vào miếng ngọc Phật đeo trên cổ, nụ cười của La Ảnh đột nhiên lướt qua trước mặt.
Cô gái ấy không chỉ một lần hỏi anh, có thể tới làm việc ở thành phố nơi cô sống hay không? Nếu không vì phải chăm sóc bà ngoại đã lớn tuổi, cô sẽ lập tức từ bỏ tất cả tới bên Phương Nhạc, chấm dứt cuộc sống mỗi người một phương.
Khi nói ra những lời này, La Ảnh hết sức dè dặt, giống như sự dè dặt của Phương Nhạc với cô buổi ban đầu.
Đối với Phương Nhạc, anh một thân một mình, không phải vướng bận chăm sóc người thân, dù sống ở thành phố nào cũng như nhau cả. Anh cũng biết rằng, nếu muốn sống cùng La Ảnh, thì trong hai người họ, bắt buộc có một người phải từ bỏ cuộc sống hiện tại.
Anh cũng từng nghĩ tới việc sống cùng La Ảnh. Nhưng, đó là chuyện rất lâu về trước, khi anh đang buồn bã vì lận đận trong sự nghiệp.
Tới lúc này, sự nghiệp của anh đã có bước chuyển biến, muốn anh từ bỏ nó vì La Ảnh, dường như là điều không thể. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, anh luôn trăn trở với mâu thuẫn của chính mình. Đối diện với La Ảnh, anh không thốt ra được lời chia tay, nhưng sau khi sự nhiệt tình ban đầu qua đi, anh vẫn không thể chịu đựng được cái cuộc sống mỗi ngày trở về nhà cô độc một mình, có một cô gái gọi là người yêu, nhưng lại cách xa ngàn dặm. Với điều kiện của anh hiện tại, muốn tìm một cô gái ở gần bên mình, không phải là quá khó. Nhưng cứ nghĩ tới lời hứa lúc trước với La Ảnh, anh lại do dự không quyết.
Lúc này, trên MSN, cửa sổ chat của La Ảnh đột ngột nhảy ra:
- Ở chỗ anh càng ngày càng nóng, anh nhớ uống nhiều đồ giải nhiệt. Trà hạ tang cúc em gửi cho anh lần trước, nhớ pHải Âuống đấy nhé! Uống hàng ngày!
Nói xong, lại là một biểu tượng mặt cười mà Phương Nhạc đã quá đỗi quen thuộc.
Nhìn gói thuốc to đùng La Ảnh gửi tới đang chất trên bàn, anh đột nhiên thấy hơi chán ngán. Thứ anh muốn, hoàn toàn không phải là những thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao thế này.
- Ừ! – Một lúc sau, anh gõ một chữ gửi cho cô.
Thực ra, ngay cả một chữ này, anh cũng không muốn gõ. Càng ngày, anh càng không muốn nói chuyện với cô.
Một cửa sổ chat khác hiện ra, là một cô gái có nick Áo Xanh, cô người mẫu anh đã gặp trong khi tham dự một buổi trình diễn thời trang mấy hôm trước.
Thấy cô này chủ động tìm mình, Phương Nhạc bỗng nhiên phấn chấn hẳn, nhanh chóng tắt cửa sổ chat với La Ảnh, chăm chú tán chuyện với Áo Xanh.
Phương Nhạc ngoại hình khá ổn, cộng thêm chức phó tổng biên tập của tạp chí Charming, tài ăn nói khéo léo, muốn thu hút phái nữ là hết sức dễ dàng.
Từ đó về sau, nick name của các cô gái trong danh sách MSN của anh mỗi ngày một nhiều thêm, còn La Ảnh, dần dần bị anh đẩy xuống góc cuối cùng.
Đôi lúc, anh cũng cảm thấy có chút áy náy, là khi nhìn thấy cái “ống bút” cắt từ vỏ chai nước khoáng đặt trên bàn làm việc. Thứ này là do La Ảnh làm, khi cô dọn dẹp bàn làm việc bừa bộn như đống rác của Phương Nhạc, vừa càm ràm anh không được vứt đồ bừa bãi, vừa giúp anh xếp gọn gàng bút và tiền xu lộn xộn trên bàn vào trong hộp.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới những cô gái khiến người ta không thể dứt ra được cứ như bị nhiễm virus, giống như Áo Xanh, thì sự áy náy bé nhỏ của anh chớp mắt đã tan biến trong cơn hào hứng tán tỉnh.
Đương nhiên, La Ảnh không biết những điều này, anh cũng không dự định cho cô biết. Đối với La Ảnh, anh đã không hiểu nổi thái độ của mình là gì, thôi thì cứ kệ vậy đi, chỉ cần cô ấy không hỏi, thì mình sẽ không nói. Cứ để mặc cho thời gian trôi qua như vậy, có lẽ một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu, mà tự ra đi.
Cứ như vậy, Phương Nhạc đã gạt La Ảnh sang một bên trong những mâu thuẫn dằng dai, không còn chủ động nói chuyện với cô, không gọi điện, cũng không nhắn tin. Cách “xử lý nguội” kiểu này là biện pháp bất đắc dĩ của anh.
Thế nhưng, La Ảnh hình như không hiểu được “nỗi khổ tâm” của Phương Nhạc, vẫn cứ vô tâm vô tính như trước, thi thoảng lại gửi cho anh một cái nháy mắt tinh nghịch trên MSN, sau đó vui vẻ báo cáo mấy chuyện kiểu như hôm kia cứu được một con mèo hoang, hôm qua đi cắt một kiểu tóc mái mới.
Ban đầu, anh còn đáp lại vài lời kiểu như “ờ”, “ừ”, về sau thấy ngán ngẩm quá, cuối cùng trong một buổi tối, đã bật ra một câu với cô: “Tất cả mọi vấn đề đều là ở anh, em rất tốt, em không có lỗi gì cả, nhưng mong em đừng nói chuyện với anh nữa, đợi anh chủ động tìm em, được không?”
Nói xong câu nói này, anh có một thoáng day dứt, nhưng chớp mắt đã tan biến.
La Ảnh bây giờ đã trở thành một gánh nặng đối với anh. Nếu cô đã từng là phao cứu mạng của anh, thì giờ đây, sức nổi của cô đã không còn đủ nữa. Phải chăng đã đến lúc buông cô ra?
Tối hôm ấy, Phương Nhạc đổ xuống giường với một tâm trạng phức tạp.
Nửa đêm, trong thành phố trút xuống một trận mưa khủng khiếp chưa từng có trong mấy chục năm trở lại đây. Hạt mưa đập ràn rạt vào ô cửa, giống như vô số những đôi tay to lớn đang gõ thật lực.
Vì đã uống rượu, Phương Nhạc ngủ say hơn bình thường, thời tiết tệ hại bên ngoài chẳng hề ảnh hưởng tới anh.
Chỉ là trong lúc mơ màng, anh bỗng thấy bên tai dường như có tiếng nổ dữ dội như bom, khiến đầu óc kêu lên ong ong, sau đó trước ngực bùng lên một luồng khí nóng như thiêu đốt. Tiếp đến, bốn bề lại tĩnh mịch như nghĩa địa. Đôi mắt anh bị một áp lực vô hình đè xuống, không thể mở ra, cơ thể cũng không cựa quậy nổi, tựa như chìm vào trong một cơn bóng đè nặng nề nhất…
Sau khi trời sáng, anh mở mắt ra, phát hiện toàn bộ kính cửa sổ chất lượng cực tốt đã vỡ tan tành, thậm chí tới khung cửa cũng bị một sức mạnh nào đó va đập đến biến dạng, rách toạt vào bên trong.
Lại nhìn xuống sàn nhà, ngoài lớp kính vỡ la liệt, còn có mấy vết đen đen hình thù kỳ quái, giống như dấu chân, cũng giống như vết cháy do lửa thiêu đốt.
Phương Nhạc vô thức sờ tay lên miếng ngọc Phật trên cổ, phát hiện ra sắc xanh biếc như nước trước đây đã bị phai màu, biến thành trắng bệch.
Việc này là thế nào? Trong lòng Phương Nhạc đột nhiên gợn lên một tia bất an, bỗng dưng cảm thấy, dường như đã mất đi một thứ gì.
Có lẽ là đêm qua giông gió sấm chớp, cửa sổ nhà mình đã bị sét đánh trúng chăng? Anh trấn tĩnh lại, tự an ủi mình như vậy. Còn miếng ngọc Phật đã bị phai màu, lúc này giống như khối băng lạnh giá nhất trên thế gian, áp vào người anh, khiến anh lạnh thấu xương tủy.
Anh vội vàng giật miếng ngọc Phật xuống, nhét nó vào góc trong cùng của ngăn kéo.
Mấy ngày sau, trên báo đưa một mẩu tin, nói rằng trong một hộ dân ở khu Miên Hoa trong thành phố này tự dưng phát nổ, không rõ nguyên nhân, gia đình ba người sống trong nhà không rõ tung tích, hiện trường có vết máu, nhưng không phát hiện thi thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]