La Ảnh tay cầm xẻng xào, đảo cái món ăn trông không được bắt mắt cho lắm trong chảo với vẻ không mấy thành thạo nhưng rất chăm chú. 
Phương Nhạc vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy bóng người đang bận rộn trong bếp, một niềm ấm áp vắng mặt đã lâu chợt thấp thoáng nơi đáy lòng. 
Đây là ngày thứ ba họ gặp nhau. Nhà của La Ảnh ở một thành phố khác, xa ngoài ngàn dặm. 
Giống hệt như Phương Nhạc đã tưởng tượng, con người La Ảnh cũng thẳng thắn như cách trò chuyện của cô, thậm chí còn có chút vẻ ngây thơ trẻ nít, lúc thì dựa vào lòng anh nhõng nhẽo nũng nịu, lúc thì giận dỗi vì anh không kịp thời đập chết một con gián khiến cô sợ hãi. 
Anh ôm ngang eo La Ảnh từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô, khiến cho cô phá lên cười khúc khích. 
Cô gái này rất thích cười, lại cười rất vô tư thoải mái. Phương Nhạc có phần ngán ngẩm. Nếu xét tới cùng tận đáy lòng, người con gái hoàn mỹ mà anh khao khát, đáng lẽ phải là một thục nữ hiền lành xinh đẹp nhưng không kém phần quyến rũ, nụ cười như gió mát thoảng qua. La Ảnh dường như còn cách tiêu chuẩn này một quãng khá xa. 
Phương Nhạc ngồi trước máy tính, ánh mắt nửa cố ý nửa vô tình lướt qua La Ảnh trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đang xắn tay áo vừa lau bàn vừa càm ràm anh sau này đừng hút thuốc nhiều thế nữa. Trong đầu anh vụt qua một ý nghĩ, nếu gương mặt cô sắc nét hơn một chút, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-ngoai-truyen-bay-dem/2508972/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.