“Chủ nhân?” Phong nô kinh ngạc nhìn chủ nhân đứng yên lặng bên sườn núi, phía chân trời đã tảng sáng, chủ nhân như thế nào lại ở chỗ này trầm tư, bình thường không phải là ở Cửu Trọng Hiên chờ Tư Phi Tình sau khi tỉnh ngủ cùng đi luyện kiếm sao?
Không đáp lại, Lăng Tiêu ngóng nhìn sườn núi sâu không thấy đáy, yên lặng như một tảng đá. Một lúc lâu, thở dài một tiếng, tiếng nói lạnh như băng phá vỡ yên tĩnh: “Không biết người từ đây nhảy xuống, sẽ như thế nào? ha ha, chắc là tan xương nát thịt đi… Không hiểu vẫn có người hay không đồng ý?”
Phong nô khó có thể tin mà nhíu mi, chủ nhân xưa nay cơ trí tại sao hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế? biết rõ chỉ có một con đường chết, còn nhảy xuống làm cái gì? Nhất thời lại đáp không được.
Dường như hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười: “Trước mặt ta cũng có một vách núi, nhưng ta vẫn như cũ không nhịn được nghĩ muốn nhảy xuống… a, ta Lăng Tiêu nguyên lai cũng sẽ có lúc ngu xuẩn như vậy, biết rõ kết quả, vẫn là hãm sâu vào…”
“… Chủ nhân ——” con ngươi xinh đẹp của Phong nô sáng tỏ cùng phẫn hận —— Đều là tiểu quỷ kia! cắn chặt hàm răng: “Chủ nhân là lo lắng hắn sau khi khôi phục trí nhớ sẽ rời đi sao? Như vậy khiến cho hắn cả đời đều nhớ không ra là được! Chủ nhân rõ ràng có thể dễ dàng làm được a —— “
“Câm mồm!” Lăng Tiêu bỗng dưng quát bảo ngưng lại, góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/201529/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.