Hương thơm như làn sương mù nhẹ nhàng thanh lãnh từ trong lư ngọc vấn vương tỏa ra, tiêm nhiễm cả phòng, khiến tâm thanh tịnh. Băng tuyết phản quang tỏa sáng đầy hiên, chiếu xuống thân hình tuyết y nam tử ưu nhã đứng im lặng, bóng hình mờ nhạt trên mặt đất kéo dài lãnh đạm.
Nguyệt nô bưng chén dược đi vào, nhìn thấy thân ảnh kia tựa hồ vĩnh viên bất động, âm thầm thở dài. Bảy ngày trước chủ nhân đem Tư Phi Tình trọng thương ôm vào Cửu Trọng Hiên dưỡng thương tới nay, trừ đi ôn tuyền ra, thời gian còn lại của chủ nhân liền cũng ngơ ngác đứng im lặng, chăm chú nhìn thân ảnh thanh y nửa tỉnh nửa mê trên giường——
Chủ nhân, chủ nhân luôn kiếm tuyệt tâm lạnh, cũng động tình rồi sao? Nguyệt nô nhìn bóng lưng tịch mịch kia, vừa lo lắng vừa cảm thấy một trận phẫn uất, đều là do Phong Nhã lâu chủ ghê tởm kia, đã đem đến cho chủ nhân phiền toái lớn như vậy, làm hại chủ nhân tâm tình rối loạn! Tuyệt đối không thể tha thứ…
“Dược được chưa? còn không mau mang lại đây!” Thanh âm lạnh lùng khiến Nguyệt nô rùng mình, vội vàng ngừng suy nghĩ miên man, dâng chén dược.
Lại phải uống dược rồi sao? Tư Phi Tình nghe thấy được vị dược quen thuộc thơm mát, chợp mắt tỉnh lại, nhẹ nhẹ ho khan vài tiếng. Bảy ngày qua, ăn không ít linh đan diệu dược, Lăng Tiêu lại mỗi ngày dẫn y đi ôn tuyền chữa thương, đã không còn thổ huyết nữa, chỉ là toàn thân không có chút sức lực nào thôi.
“Cẩn thận nóng.” Lăng Tiêu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/201527/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.